Nguyên nhân của sự việc vẫn phải nói từ chỗ biểu tỷ Diệp Lưu Vân của Diệp Lăng Nguyệt.
Trước năm Diệp Lăng Nguyệt mười ba tuổi, Diệp Lưu Vân vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của cả Diệp gia, bởi vì nàng ta là con cháu Diệp gia duy nhất của Diệp gia thậm chí là của cả Thu Phong Trấn lúc đó gia nhập tông môn.
Tuy nói sau đó sự nổi lên của Diệp Lăng Nguyệt đã phá vỡ thần thoại thiên tài của Diệp Lưu Vân, nhưng biểu hiện xuất sắc trong tỉ thí Ngự Tiền Đại Hạ vẫn là khiến Diệp Lưu Vân trở thành nhân vật chỉ đứng sau Diệp Lăng Nguyệt ở Diệp gia.
Khi Diệp Lăng Nguyệt quay về nhà, Diệp Lưu Vân cũng đúng lúc trở về Diệp gia ăn tết.
Hai người vì giao tình trên tỉ thí Ngự Tiền Đại Hạ mà quan hệ riêng tư rất tốt.
Diệp Lưu Vân cũng là một trong số mấy người ở Diệp gia không phản đối Diệp Lăng Nguyệt nhận nuôi Tiểu Đế Tân.
Hôm nay, Diệp Lưu Vân đang cùng Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Ngân Sương ngồi ăn cơm với nhau.
Diệp Ngân Sương nhân cơ hội hai vị thiên tài Diệp gia đều có mặt đã biểu diễn một bộ quyền pháp mới học, muốn hai người chỉ vẽ thêm.
"Lăng Nguyệt muội muội, ta thấy Tiểu Đế Tân rất lanh lợi, muội có từng nghĩ để nó bái nhập môn hạ tông môn nào không?"
Diệp Lưu Vân nói một cách nhiệt tình.
Để ý thấy khi Diệp Ngân Sương đánh quyền, Tiểu Đế Tân sẽ tròn mắt nhìn chăm chăm chiêu thức của Diệp Ngân Sương.
Mới đầu, nàng ấy còn tưởng là lòng hiếu kỳ của Tiểu Đế Tân lớn, nhưng rất nhanh Diệp Lăng Vân chú ý thấy cứ mỗi khi quyền pháp của Diệp Ngân Sương lộ ra sơ hở, lông mày lưỡi mác xinh đẹp của tên nhóc sẽ run run cứ giống như một con giun nhỏ vậy.
Bộ dạng đó phải nói là rất đáng ghét, rất kiêu ngạo.
Thường xuyên như vậy, Diệp Lưu Vân nhìn đến nỗi rất thích thú.
Dáng vẻ của Tiểu Đế Tân ai thấy cũng thích, là con gái thì đều thích, chỉ đáng tiếc tên nhóc đó chỉ thích bá chiếm Diệp Lăng Nguyệt, đối với tình mẹ tràn lan của những động vật giới nữ khác thì nhất loạt đều bỏ qua không tính.
Đệ đệ Diệp Thanh của Diệp Lưu Vân, đó là một người tư chất tầm thường, cũng chỉ có thể kiếm được miếng ăn dưới hào quang của Diệp gia. Nhưng nàng ấy thấy Tiểu Đế Tân là người có thiên phú thì không nhịn nổi mà đề nghị.
"Để Tiểu Đế Tân bái nhập môn hạ tông môn?" Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy thì hơi ngẩn người.
Nàng bỗng nhớ ra.
Trước khi Đỉnh Linh luyện hóa thân xác, từng nói qua mấy cách có thể sửa chữa nguyên thần.
Có một cách chính là tìm lại máu thịt và hồn phách của Phượng Tân và Vu Trọng trước khi chết bị yêu thú khác thậm chí là đám yêu chiếm đoạt.
Nhưng cách này chắc chắn là rất khó.
Bởi vì những yêu thú và đại yêu này hiện nay đều bị Tứ Phương Phong Ma Trận phong ấn hoàn toàn rồi, sớm đã được đưa về Yêu Giới.
Không có Yêu Tỉnh Chi Môn thì nàng căn bản không có cách nào vào Yêu Giới.
Còn có một cách chính là tu luyện nguyên thần.
Mà cách tu luyện nguyên thần trên đại lục Thanh Châu chỉ có đại tông môn, hơn nữa còn phải là đại tông môn siêu cấp mới có.
Dù là Phượng Tân hay là Vu Trọng, lúc còn sống đều là hạng thiên tư tuyệt vời, thậm chí so với Diệp Lăng Nguyệt còn xuất chúng hơn vài phần. Chàng ấy hiện giờ trở thành Tiểu Đế Tân phiên bản thu nhỏ nên tư chất dĩ nhiên sẽ không kém.
Quang trọng hơn là, Tiểu Đế Tân hiện giờ đã sở hữu một thân thể hoàn toàn mới, trong thân xác của nó không có Mạt Thế Yêu Dương, cũng không có chứng hàn cổ quái, dù có gặp phải đại tông môn siêu cấp thì người của tam tông cũng không thể làm gì được nó.
"Không sai, ta nghe nói mỗi năm người của tam tông đều sẽ chiêu mộ các đệ tử thiên phú bẩm sinh bên ngoài, chỉ cần không quá mười ba tuổi, người đại lục Thanh Châu thì đều có thể báo danh tham gia sơ tuyển. Đáng tiếc là tuổi tác của Lăng Nguyệt muội muội có hơi lớn, nếu không thì cũng có thể báo danh tham gia thi tuyển của tam tông."
Đối với mỗi một võ giả trên đại lục Thanh Châu mà nói, gia nhập tông môn siêu cấp như tam tông thì đều là vinh hạnh rất lớn.
Trước năm Diệp Lăng Nguyệt mười ba tuổi là một cô ngốc, dĩ nhiên không biết những việc này.
Nhưng Diệp Lưu Vân đối với chuyện thi tuyển này lại nghe nhiều nên thuộc, năm nàng ấy chín tuổi thậm chí còn từng tham gia thi tuyển của Dao Trì Tiên Tạ, chỉ đáng tiếc không thể trúng tuyển, nếu không nàng ấy có lẽ đã trở thành sư muội của đám người Nhạc Mai.
Nàng ấy còn nói với Diệp Lăng Nguyệt rằng không cần lo lắng tuổi tác của Tiểu Đế Tân quá nhỏ không thể tham gia thi tuyển, nghe nói đại tông môn như tam tông thích nhất là tuyển chọn những đứa trẻ nhỏ tuổi làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Trong tam tông, Diêu Trì Tiên Tạ chỉ thu nhận nữ đệ tử, Nam Vô Sơn đầy hòa thượng ni cô, thích hợp nhất với Tiểu Đế Tân chắc chắn chính là lão đại trong tam tông, Cô Nguyệt Hải.
Còn bản thân Diệp Lăng Nguyệt “quá tuổi” không thể tham gia thi tuyển, việc này cũng khiến Diệp Lăng Nguyệt có hơi lo lắng.
Nàng không thể nào để Tiểu Đế Tân lại một mình ở Cô Nguyệt Hải, có lẽ nàng có thể nghĩ cách để bản thân lừa dối gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ bước đầu của nàng, suy cho cùng Cô Nguyệt Hải là đứng đầu tam tông, nhân vật trong tông môn chắc chắn là không phải tầm thường. Giống như Tử Đường Túc mà lúc trước Diệp Lăng Nguyệt từng gặp thì đã khiến Diệp Lăng Nguyệt đến giờ vẫn không đoán được.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi một chút thì đã quyết tâm đến Cô Nguyệt Hải bái sư.
Biết Tiểu Đế Tân muốn đến tham gia cuộc thi tuyển của Cô Nguyệt Hải, trên dưới Diệp gia đều rất vui mừng.
Đặc biệt là Diệp Cô, ông ấy cũng nhìn ra được thiên phú của Tiểu Đế Tân không tầm thường.
Con cháu của Diệp gia không đủ may mắn, không ai có thể gia nhập tam tông, việc này vẫn luôn là sự nuối tiếc của Diệp Cô. Tuy nói Tiểu Đế Tân không phải họ Diệp, nhưng nó là người Diệp Lăng Nguyệt nhận nuôi, cũng tức là nếu nó thật sự được chọn thì tương lai chắc chắn sẽ chiếu cố Diệp gia.
Một đoàn người Diệp gia tiễn đám người Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân, Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước rời khỏi Hạ Đô.
"Lăng Nguyệt, con dẫn theo Tiểu Đế Tân đến Cô Nguyệt Hải lần này trên đường phải cẩn thận." Diệp Cô dặn dò kỹ càng.
"Ông ngoại người cứ yên tâm." Sau khi Diệp Lăng Nguyệt nói với Diệp Cô mấy câu thì đến trước mặt của Diệp Lưu Vân.
"Biểu tỷ, chỗ muội có một bức thư tiến cử, là viết cho Anh trưởng lão của Dao Trì Tiên Tạ. Tỷ mang theo bức thư này đến Dao Trì Tiên Tạ, tin rằng tỷ chắc chắc có thể bái nhập môn hạ của Dao Trì Tiên Tạ."
Chuyện của Tiểu Đế Tân, Diệp Lăng Nguyệt còn phải cảm ơn sự nhắc nhở của Diệp Lưu Vân.
Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, tu vi hiện giờ của Diệp Lưu Vân ở trong môn phái của mình đã không còn học được gì nữa nên nàng dứt khoát thuận nước giong thuyền, tiến cử Diệp Lưu Vân bái nhập môn hạ của Anh trưởng lão. Việc này bất luận đối với Diệp Lưu Vân hay là đối với Anh trưởng lão mà nói đều là một trợ lực lớn.
Diệp Lưu Vân nhận lấy bức thư đó với vẻ kinh ngạc, hồi lâu nàng ấy mới xác nhận bức thư này là thật.
Sau lưng nàng ấy, đám người Diệp Hoàng Thành và Diệp Thanh cũng có vẻ mặt không thể tin được. Họ đều không dám tin rằng Diệp Lăng Nguyệt không những không nhớ đến chuyện làm khó của Tứ Phòng bọn họ năm xưa, mà còn tiến cử Diệp Lưu Vân đến Dao Trì Tiên Tạ.
"Lăng Nguyệt, thật quá cảm ơn muội rồi."
Trong mắt Diệp Lưu Vân hiện lên một tia sáng đỏ.
"Đều là người một nhà, hà tất nói cảm ơn. Biểu tỷ, tỷ chỉ cần biết Diệp gia chỉ có một mình muội là không đủ." Tay của Diệp Lăng Nguyệt và tay của Diệp Lưu Vân nắm chặt lấy nhau.
Lần này nàng đến Cô Nguyệt Hải tốt xấu chưa biết được, Diệp gia ở Đại Hạ hiện giờ tuy được Thánh sủng nhất thời nhưng vinh nhục thịnh suy chẳng qua là trong chớp mắt, chỉ có con cháu của Diệp gia trở nên hùng mạnh thật sự thì nàng mới không có nỗi lo về sau.
Hai cô gái nhìn nhau, tất cả đều trong im lặng.
Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Diệp Lăng Nguyệt bế Tiểu Đế Tân lên ngựa mà không hề quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...