Ngoài ánh vầng hồng và ánh chiều tà ra, tất cả nhìn qua đều rất tĩnh lặng không có xuất hiện bất kỳ dấu vết âm thanh của con người hay linh thú nào.
“Tốt nhất là nên tránh mảng không phận này ra.” Tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt còn chưa có cách nào để cho nàng thăm dò được phía trước rốt cuộc có mai phục gì, chỉ là nàng có dự cảm có nguy hiểm ở phía trước đang chờ đợi các nàng.
“Nhưng muốn đi Quát Thương Sơn Mạch phải bay qua mảng không phận này.” Hạ lão đại cũng đề phòng.
Tuy là sáu thế lực lớn đã liên hợp muốn cùng nhau mở ra Thái Ất Bí Cảnh. Thế nhưng ai cũng không thể bảo đảm, trong số đó còn có người có ý đồ xấu xa hay không, mai phục trên đường cướp đoạt bản đồ của người khác.
“Vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm tìm tòi, đợi lúc bay qua mảng không phận kia, nhất định phải dùng nguyên lực bảo vệ cơ thể.” Diệp Lăng Nguyệt ra lệnh Xích Điện điêu ở bên dưới mình giảm tốc độ.
Ngay lúc đám người Diệp Lăng Nguyệt bay được chừng một dặm, bầu trời đột nhiên xuất hiện dị biến. Trong tầng mây phát ra một tiếng sấm lầm rầm, bầu trời vốn đang trong xanh tĩnh lặng không tiếng động lại vụt qua từng trận sấm chớp.
Sấm chớp nhiều vô kể giống như gốc cây cổ thụ từng đợt nối tiếp nhau, nhằm vào đầu Xích Điện điêu mà đánh.
Trong đó có tia chớp màu tím độ dày bằng cánh tay đứa trẻ bổ về phía Xích Điện điêu bên dưới Diệp Lăng Nguyệt.
Cùng lúc, lại có mấy tia chớp công kích về phía Hạ lão đại và Hạ lão tam.
Lực Lôi Sơn mạnh không gì sánh được, Xích Điện điêu không phòng bị chút nào trong nháy mắt bị đánh khiến bộ não bị nứt toác ra, hóa thành một từng quả hỏa cầu từ trên bầu trời rơi xuống.
Hạ lão đại dẫn đầu đã kịp phản ứng, hắn hít một hơi nguyên lực rồi bay lên cao.
Hạ lão tam cũng theo sát phía sau, hai người cố gắng ở giữa không trung giữ vững cơ thể. Cũng may trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã sớm nhắc nhở, hai người đã dùng nguyên lực bảo vệ cơ thể bằng không vừa rồi đã bị thương.
“Không được, Thập tam thiếu!” Hắn và Hạ lão tam đều là cao thủ luân hồi cảnh, hai người đều có thể bay trên không trung trong thời gian ngắn, thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt thì lại khác. Nàng chỉ là một cao thủ tiên thiên, ở độ cao như vậy chỉ sợ ngay cả cơ hội dùng đan dược cũng không có, chứ đừng nói là rơi từ không trung rơi xuống đất mà chết.
Ngay lúc hai huynh đệ Hạ gia vẫn còn kinh ngạc, chợt nghe tiếng kiếm sáng lóe hiện lên, dưới chân Diệp Lăng Nguyệt giẫm lên một con dao găm Bảo Quang Tứ Xạ lướt tới.
Tiểu Chi Ước, Tiểu Ô Nha nàng mang theo luôn bên cạnh. Hai huynh đệ Hạ gia đều thấy trước mắt tỏa sáng, đồng loạt nhìn về phía Tinh Tiên Chủy dưới chân Diệp Lăng Nguyệt. “Không ngờ bản lĩnh khống chế vật trên không của Thập tam thiếu đã đến mức ngự khí phi hành.”
Đã sớm nghe nói, điểm cao nhất của tu vi mà mà phương sĩ luyện đến là có thể khống chế vật phẩm to nhỏ, ngự không mà đi. Hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền.
Kể từ lần trước tại tháp Phương Sĩ, Diệp Lăng Nguyệt bị Nam Cung Khuynh Lâm dở âm mưu nên đã muốn học ngự vật phi hành, chỉ là trước đó Long Tiên Châm thật sự là quá nhỏ không dễ khống chế dùng để phi hành.
Sau khi luyện thành Tinh Tiên nàng được mở rộng thêm tầm mắt liền thử nghiệm vài lần, không ngờ lại thành công.
Hôm nay nàng khống chế được Tinh Tiên, đại khái có thể phi hành chừng một khắc đồng hồ, hiệu quả không khác mấy so với dùng nửa viên phi hành đan.
“Hai vị, vùng này bị người ta mai phục lực lôi bạo, phi hành trên không trung rất nguy hiểm, hay là chúng ta đi xuyên qua từ mặt đất.”
Diệp Lăng Nguyệt trước đó còn tưởng rằng, vùng này có người mai phục, hôm nay xem ra chẳng qua là có người mai phụ một linh khí lợi hại ở trên vùng trời này. Linh khí đó có thể thu hút lực lôi đình trong trời đất.
Nếu ai bay qua vùng này bất kể tu vi cao hay thấp, đều bị đánh cho hồn bay phách tán.
Nhưng chỉ cần rời bầu trời, đi trên trên mặt đất thì sẽ có thể tránh được.
Dù gì Xích Điện điêu của ba người đều đã bị lôi điện đánh chết, nơi này cách Quát Thương Sơn cũng không xa nữa, đổi đi đường bộ, nhiều nhất cũng chỉ phải đi mất hai ba ngày. Sau khi hai huynh đệ Hạ gia cân nhắc một phen, tán thành ý kiến của Diệp Lăng Nguyệt, ba người đổi đi đường bộ.
Cũng may ba người đều mang theo chút lương khô và nước.
Diệp Lăng Nguyệt cùng hai huynh đệ Hạ gia hạ xuống đất, đi về hướng quần sơn bao.
Sau khi ba người dời đi không bao lâu sau, trên bầu trời xuất hiện một đám mây màu lửa đỏ đang nhanh chóng di chuyển đến hướng này.
Mãi cho đến lúc mây bay đến gần mới phát hiện đó không phải là một đám mây, mà là một cô gái áo đỏ.
“Ơ, vừa rồi ta rõ ràng cảm giác được lôi thần châu có động tĩnh, tại sao vừa quay đầu lại thì ngay đến cả một cọng lông cũng không thấy?”
Đó là một cô gái áo đỏ lòe loẹt khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài như hồ ly, lông mày dài nhỏ giống như phác hoạ, da thịt óng ánh trong suốt giống như chỉ cần phất bấm một cái thì có thể bóp ra nước, thân hình thon dài, mái tóc đen nhánh rối tung trên vai.
Bộ trường bào đỏ tươi hơn lửa, trên trán có một nốt ruồi Chu Sa màu đỏ. Tay cô gái vung lên, nhìn ống tay áo rộng lớn, chỉ thấy trong tầng mây bay ra một viên dạ minh châu rơi trên tay của nàng.
Trong hạt châu kia ẩn chứa một lực chớp, lực chớp này trong thủy tinh lê không ngừng nhúc nhích.
Đây là một viên địa cấp Linh Bảo Lôi Thần Châu. Cô gái liên tiếp đánh chết nhiều người ở vùng này, trong đó có một mảnh bản đồ rách Thái Ất Bí Cảnh đang ở trong tay một người theo phật giáo đã rơi vào tay của cô gái này.
Nàng ẩn nấp tại vùng này lâu như vậy, cũng là vì đánh cướp mấy mảnh bản đồ.
Nào biết rằng đã chờ năm sáu ngày mới chờ được Diệp Lăng Nguyệt bọn họ. Chỉ tiếc, Diệp Lăng Nguyệt rất cảnh giác, sớm có đề phòng, lúc này mới tránh được.
Nữ tử thu hạt châu lại, phiêu bồng hạ xuống đất.
Nhìn thấy trong bụi cỏ trên mặt đất có dấu chân người đi qua, nữ tử đôi môi đỏ tựa như ngọn lửa chợt giật nhẹ.
“Xem ra đã có vài con cá lọt lưới, cũng hay lâu rồi không chơi trò mèo vờn chuột. Một, hai, ba, tổng cộng có ba con chuột nhỏ.”
Phát ra tiếng cười như chuông bạc, nữ tử bay lên cao, bóng hình quỷ mị đuổi theo hướng người biến mất của đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Đường núi khó đi, Diệp Lăng Nguyệt và hai huynh đệ Hạ gia không có phi hành thú, cho đến khi bầu trời tối đen mới tìm được một nơi để dừng chân.
“Vùng này là bên ngoài Quát Thương Sơn, chỉ có một vài linh thú cấp ba, bốn thân hình nhỏ bé. Ta đi tìm một ít thức ăn lại đây. Lão tam, đệ và Thập tam thiếu nghỉ ngơi ở đây đi.” Hạ lão đại sau khi căn dặn một lúc, liền chui vào trong núi rừng.
Chờ đến lúc lửa bốc lên, Hạ lão đại liền mang về mấy con gà rừng và thỏ.
Diệp Lăng Nguyệt cũng làm bộ ra ngoài tìm kiếm một chút, mang về một ít trái cây tươi và mấy con cá.
“Không ngờ trong nơi rừng sâu núi thẳm này còn có hoa quả ngon và cá sống như vậy.” Hạ lão đại cùng Hạ lão tam sau khi ăn trái cây và cá đều tấm tắc không ngớt.
Bọn họ nào biết đâu rằng, những hoa quả và cá này đã bị Diệp Lăng Nguyệt dùng linh quả và cá trong Hồng Mông Thiên đổi lấy.
Mùi vị cá nướng bay ra xa.
Ngay cả Tiểu Chi Ước đều nhịn không nổi, ăn cả hai đầu cá to hơn cả đầu nó, kết quả ăn đến nỗi bụng tròn vành vạnh, tựa vào đùi Diệp Lăng Nguyệt, không thể động đậy.
Chợt Diệp Lăng Nguyệt nghe được những âm thanh rất quái dị.
Âm thanh đó cục cục cục, hình như là tiếng bụng kêu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...