“Phụ hoàng, chuyện này liên quan trọng đại, nhi thần cho rằng phải điều tra kỹ lưỡng. Còn về phần Diệp quận chúa, đã có hai nhân chứng chỉ rõ nàng đích thực có liên quan mật thiết đến việc này. Nhi thần cho rằng, vẫn nên là bãi bỏ phẩm hàm Diệp quận chúa, nhốt vào thiên lao sau khi thẩm vấn mới đưa ra quyết định.” Thái tử Hồng tiến lên trên bẩm báo.
Nam Cung Kiếm là người cùng một phe với hắn, Diệp Lăng Nguyệt lại đắc tội với Lạc quý phi, trước đó nàng cũng đã thị ý với thái tử Hồng tìm cơ hội thích hợp trực tiếp giải quyết vị nhị tiểu thư kia của Lam Phủ.
“Thần cũng cho rằng, thái tử nói chí phải.” Thái tử thái bảo Hồng Phóng và một vị triều thần cũng đồng thanh nói.
“Phụ hoàng, sự tình còn chưa điều tra rõ, Diệp quận chúa chỉ là có hiềm nghi mà không phải là hung thủ thật sự, sao lại có thể giam giữ ở thiên lao. Xin phụ hoàng minh xét.” Lục hoàng tử thấy cái đích của mọi người chỉ trích đều nhằm vào Diệp Lăng Nguyệt, đặc biệt Lam Ứng Vũ thân là nghĩa phụ Diệp Lăng Nguyệt còn đang cầu cứu cho nàng, nhưng Hồng Phóng cha đẻ của nàng lại liên kết với người khác, yêu cầu trừng phạt nàng nghiêm khắc.
Lục hoàng tử ra mặt đại thần trong triều đều ủng hộ hắn, cũng đều đồng loạt đứng dậy mỗi người một câu nói giúp Diệp Lăng Nguyệt vô tội.
Những lời này, lọt vào tai Diệp Lăng Nguyệt lại là những lời châm chọc không nói ra được.
Hạ đế bị kẹt giữa đám người, thái tử, Lục hoàng tử, Lam Ứng Vũ và Nam Cung, trái phải đều không phải, đang lúc không biết như thế nào cho phải.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Phượng Vương ở bên ngoài cung cầu kiến.” Lúc Hạ đế đang đau đầu, chợt nghe tiếng thị vệ ngoài cung nói.
Bắc Thanh Phượng Vương? Hắn sao lại tới đây.
Hạ Đế là tiểu lão đệ của Bắc Thanh Đế, để lấy lòng cháu trai Phượng Vương mà cái lão đại ca Bắc Thanh Đế sủng ái nhất này, Hạ Đế còn đặc biệt để Phượng Vương có quyền nghe việc trong triều đình. Nhưng Phượng Vương trước đó chưa từng lên triều, đây là lần đầu tiên Phượng Vương tới triều đường của Đại Hạ.
Lam Ứng Vũ vừa nghe thấy liền giật thót tim, sau một hồi mới bình tĩnh lại. Lam Ứng Vũ biết quan hệ của Phượng Vương và nhị nha đầu. Phượng Vương đến đây nhị nha đầu chắc chắn sẽ không có việc gì.
“Nhanh, cho mời Phượng Vương.”
Nhưng thấy một gã thiếu niên mặc quan bào màu tím, lững thững bước đến.
Tuy là ở Kim Loan điện của Đại Hạ, nhưng gương mặt thong dong của vị thiếu niên phảng phất như tản bộ trong đình. Dung mạo và khí chất của hắn như mỹ ngọc thượng đẳng nhất, không có một chút tỳ vết nào, một đôi mắt phượng xuất chúng ôn hòa đảo qua từng đại thần có mặt trong triều.
Chàng không có ánh mắt chói lóa như ánh mặt trời, nhưng lại có ánh mắt ấm áp giống như mặt trăng, trong chốc lát liền thắp sáng tất cả mọi ánh mắt của mọi người.
Nào sợ Lục hoàng tử và thái tử Hồng có cùng thân phận thiên chi kiêu tử, dưới cái bóng của Phượng Vương giống như những chòm sao thấy ánh trăng u ám không ánh sáng.
“Thần, Phượng Tân, bái kiến Hạ Đế.” Phượng Tân lịch sự hành lễ.
Lúc hắn cúi đầu, ánh sáng đuôi mắt còn sót lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, bị mọi người chỉ trích.
Trong mắt Phượng Tân, ánh sáng lạnh lùng xuất hiện giống như thiên thạch trong đêm tối. Thế nhưng ngẩng đầu, Phượng Tân lại trở lại dáng vẻ ôn hoà.
Hạ Đế thấy Phượng Tân vội vàng miễn lễ với hắn, sai người ban thưởng một chiếc ghế ngồi.
Lúc Hạ Đế ban thưởng ghế ngồi trong lòng không khỏi thầm kỳ lạ, hiếm khi thấy Phượng Vương vào cung. Hôm nay chuyện của Diệp quận chúa và Nam Cung tiểu thư, ngay cả Phượng Vương cũng bị dụ tới, thật đúng là rất hiếm thấy.
“Nghe nói, Ngự Y Viện xảy ra một vụ nổ, thường ngày Phượng Tân cũng nhận được không ít sự chăm sóc từ các ngự y của Ngự Y Viện và phương sĩ cung đình, vì vậy đặc biệt tới xem. Hình như, thánh thượng đang gặp phải chuyện phiền lòng.” Phượng Tân gương mặt quan tâm.
Tiếng nổ trong Ngự Y Viện trong ngoài Hạ Đô đều nghe thấy, đừng nói là Phượng phủ ngay cả thường dân cũng đang nghị luận trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì.
Nhiều tai mắt như vậy đều nhìn chằm chằm việc đan lư nổ tung, Hạ Đế nếu không đưa ra cách giải quyết thích hợp, chỉ sợ dân chúng sẽ không phục.
Sau khi nghe Hạ Đế nói rõ nguyên do, Phượng Tân cười nhạt.
“Hạ Đế, chuyện này cũng không khó làm. Mới vừa rồi vị phương sĩ quân bộ kia cũng nói, hắn đưa cho “Diệp quận chúa” một miếng hắc dược thạch. Một miếng hắc dược thạch đủ để san bằng một gian Ngự Y Viện, nếu chỉ là nổ đan lư, chứng minh hắc dược thạch còn sót lại chưa dùng hết. Hắc dược thạch không dùng hết nhất định vẫn còn giấu ở nơi nào đó. Hoàng thượng có thể tìm người lục soát một chút.” Lời Phượng Tân khiến Nam Cung tướng quân và Cừu tổng quản ánh mắt chợt ngưng đọng.
Hai người lén trao đổi ánh mắt.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, lúc đan lư nổ biết được con gái làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, Nam Cung tướng quân vô cùng đau lòng, liền lập tức cùng Cừu tổng quản thương lượng thỏa đáng, giải quyết hậu quả để lại như thế nào.
Sai lầm lớn đã gây ra, Nam Cung tướng quân và Cừu tổng quản lúc này mua chuộc được một hạ nhân của Lam phủ, đem hắc dược thạch còn sót lại của Nam Cung Khuynh Lâm lén giấu vào trong khuê phòng của Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu thật muốn lục soát, Diệp Lăng Nguyệt nhất định là cả người tang vật đều có.
Nam Cung tướng quân nhớ tới thi thể không còn lành lặn của con gái, tim như dao cắt. Hắn muốn trên dưới Lam phủ, đều phải chôn cùng con gái hắn.
“Thánh thượng, Phượng Vương nói chí phải, Diệp quận chúa nhất định còn giấu hắc dược thạch ở Lam phủ, xin thánh thượng hãy phái người lục soát Lam Phủ trả lại sự công bằng cho con gái thần.” Nam Cung tướng quân vừa nói vừa dập đầu.
“Chuyện này...” Hạ Đế không nghĩ tới, chuyện này lại còn liên lụy đến Lam phủ.
“Phụ hoàng, việc này quan hệ trọng đại, nhi thần cho rằng, Nam Cung tướng quân chính là trụ cột nước nhà, ngài đau buồn mất ái nữ, vì Nam Cung Lam Phủ không thể không lục soát.” Thái tử Hồng tiến lên trước một bước cầu xin.
Mọi người đều biết, Nam Cung tướng quân là người ủng hộ thái tử Hồng, trong tay hắn nắm giữ quân quyền đối với thái tử Hồng mà nói là một lực lượng chống đỡ không thể thiếu.
Nếu không phải là biến cố gặp phải ở hội thưởng hoa thì Nam Cung Khuynh Lâm đã có cơ hội trở thành trắc phi của thái tử Hồng.
“Phụ hoàng, nếu muốn lục soát Lam phủ, cũng phải lục soát Nam Cung phủ. Lúc này hai đại tướng quân đều có hiềm nghi. Vị phương sĩ quân bộ kia cũng chỉ nói đối phương nói là Diệp quận chúa, thế nhưng dung mạo cụ thể hắn hoàn toàn không biết, để tránh đổ oan cho Diệp quận chúa, nhi thần cho rằng Nam Cung Phủ cũng phải lục soát.” Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ thấy Diệp Lăng Nguyệt và Lam phủ bị chỉ trích cũng lên trước cầu xin.
“Thánh thượng, Lục hoàng tử nói không sai. Lúc này không có bất kỳ chứng cớ nào có thể minh chứng chỉ rõ thuốc bột đen là Lăng Nguyệt làm, muốn lục soát cùng lục soát hai nhà, bằng không coi như thánh thượng trách tội thần cũng không phục.” Lam Ứng Vũ hừ lạnh, trừng mắt nhìn Nam Cung tướng quân.
“Người đâu, phái người đi Lam Phủ và Nam Cung phủ lục soát, nếu như phát hiện thuốc bột đen, lập tức hồi báo.” Hạ Đế cũng bị chuyện này làm cho vò đầu bứt tai buông tay.
Hai đội Ngự lâm quân một trước một sau, phân biệt tiến vào Lam phủ và Nam Cung phủ.
Trên Kim Loan điện, Diệp Lăng Nguyệt vẫn quỳ dưới đất. Lục hoàng tử Hạ Hầu kỳ gương mặt lo lắng.
Triều thần trong triều cũng không ai lên tiếng, toàn bộ đều đang đợi kết quả lục soát của Ngự lâm quân.
“Khởi bẩm thánh thượng, tìm được bột thuốc đen rồi.”
Hơn một canh giờ sau, thống lĩnh Ngự lâm quân đi lục soát quay về hoàng cung.
Tìm được rồi?
Lam Ứng Vũ nghe được chân mày giật giật, lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt đứa con gái đang quỳ dưới đất, chỉ thấy nàng cụp thấp lông mi mắt dài như cánh bướm che đậy tầm tư hằn sâu trong đôi mắt khiến người ta nhìn không ra nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...