Từ xưa đến nay bàn tay thần diệu cũng được hay thần y thánh thủ cũng tốt, Lại Cô vẫn luôn cho rằng những thứ này chỉ là trong truyền thuyết.
Nhưng cho đến hôm nay, ả mới biết được, trên đời này lại thật sự có người y thuật cao minh tuyệt diệu đến vậy. Diệp Lăng Nguyệt kết hợp tuyệt học của hai người Hồng Mông Phương Tiên và Ngọc Thủ Độc Tôn, không chỉ chữa khỏi cho Lại Cô mà còn vượt xa khỏi dự kiến của nàng.
Trong gương sáng loáng, gương mặt đó có thể thấy rõ ràng.
Lại Cô tuyệt đối sẽ không quên gương mặt đó, đó là nàng của mười hai năm trước. Nàng của mười sáu tuổi. Độ tuổi thanh xuân đương thời đẹp nhất vừa mới gặp được Liễu Thanh, chân thành hết lòng vì một người đàn ông, cũng là năm tháng dại khờ bồng bột nhất.
Lại Cô nhìn gương mặt đó trong gương dòng lệ tuôn rơi, không phải là bởi vì thương tâm mà bởi vì vui mừng. Lại Cô hai mươi tám tuổi sau khi được Diệp Lăng Nguyệt trị liệu thì kỳ tích đã xảy ra hồi phục lại dáng vẻ của năm mười tám tuổi. Da thịt vô cùng mịn màng trắng nõn, đôi mắt đẹp long lanh rạng rỡ.
“Rất tốt, Lại Cô, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là người của Quỷ Môn. Ở đây ta có một viên đan dược ngươi hãy ăn đi.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu thoả mãn, đưa cho Lại Cô viên đan dược màu lửa đỏ trên tay nàng.
Lại Cô cũng không hỏi viên đan dược kia là gì, há miệng nuốt đan dược vào trong. Ả biết đó là độc dược, một loại độc dược ngay cả ả cũng không có cách giải.
Trong quá trình trị thương Lại Cô mới biết Diệp Lăng Nguyệt ngoài là quận chúa Đại Hạ ra còn có một thân phận khác chính là môn chủ của Quỷ Môn. Quỷ Môn là một thế lực ngầm một năm trở lại đây có tốc độ phát triển nhanh nhất ở Đại Hạ.
Ai cũng không thể ngờ được rằng môn chủ của Quỷ Môn lại là một cô gái trẻ tuổi. Một người nòng cốt nữa trong Quỷ Môn gọi là Yến Triệt.
Đó là một thiếu niên dị tộc ít nói, nhưng trung thành tuyệt đối với môn chủ, là con dao sắc bén nhất trong Quỷ Môn. Quỷ Môn thập tam sát đều quy về Yến Triệt trực tiếp thống lĩnh.
Lại Cô cũng không dám coi khinh Diệp Lăng Nguyệt mặc dù nhỏ hơn ả những một giáp. Bởi vì ả biết môn chủ không chỉ có y thuật thần kỳ, nàng còn tinh thông các loại độc. Những độc này Lại Cô căn bản không thể giải.
Trước mặt môn chủ thần bí khó lường như vậy, Lại Cô cam tâm tình nguyện phục tùng.
“Nhắm mắt lại, ta dẫn ngươi đi đến một nơi.” Diệp Lăng Nguyệt rất hài lòng đối với sự thuận theo của Lại Cô, quả nhiên không nhìn lầm người.
Nàng vẫn chưa phải là tuyệt đối tín nhiệm với Lại Cô. Nàng cho đối phương nuốt là một loại độc dược mạn tính, nhưng chỉ cần định kỳ dùng thuốc giải loại độc này có thể dưỡng da đồng thời còn có thể tăng cường sức khỏe.
Chờ đến một ngày khi đã xác định, Lại Cô không có bất kỳ dị tâm trong lòng nào đối với Quỷ Môn, lúc ấy Diệp Lăng Nguyệt sẽ tự khắc đưa thuốc giải cho ả. Lại Cô nhắm mắt lại, đợi đến lúc ả mở mắt ra thì đã đang đứng trên một cánh đồng rộng lớn.
Trước sau đều không có không khí trong lành, bốn phía đều là linh khí nồng nặc, dưới đất toàn là linh thảo lan chi các loại hoa quả rau xanh màu mỡ, sinh trưởng rất tươi tốt. Một con suối ngũ sắc róc rách chảy qua. Cá chép âm dương màu sắc diễm lệ thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước làm văng bọt nước trắng xóa ở giữa không trung, tạo thành từng dải cầu vồng.
Dọc cánh đồng hoang dã là từng mảnh màu trắng sữa tựa như những đám mây. Lại Cô nhìn thấy toàn bộ khung cảnh này khó có thể tin nổi trên đời này còn có một nơi như thế.
Diệp Lăng Nguyệt dẫn Lại Cô vào Hồng Mông Thiên, đây cũng là điều sau khi nàng suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định. Diệp Lăng Nguyệt lưu lại trên người Lại Cô một luồng tinh thần lạc ấn. Nếu như ả có hành động bất thường, bản thân sẽ lập tức phát hiện ra được.
“Nơi đây gọi là Hồng Mông Thiên. Ta hy vọng ngươi có đủ khả năng lợi dụng linh khí sung túc ở nơi đây giúp ta trồng trọt các loại độc dược. Không lâu sau nữa, Quỷ Môn và Sa Môn gặp nhau, chắc chắn sẽ là một trận tử chiến nên ta cần một lượng lớn độc dược.”
Mâu thuẫn giữa Quỷ Môn và Sa Môn càng trở nên sâu sắc hơn bởi vì lần ám sát trước đó của Yến Triệt. Lần đó, Liễu Thanh bị ám sát liền trở nên cẩn thận dị thường. Liễu Thanh không khó đối phó, nhưng trên người hắn xuất hiện liên tục những độc không dùng hết, làm cho Quỷ Môn tổn thất nặng nề.
Diệp Lăng Nguyệt gia nhập vào Ngự Y Viện, lại muốn tu luyện, nên đã không có thời gian luyện chế nhiều độc dược. Có Lại Cô, nàng vừa có thể trau giồi độc thảo lại có thể tăng tốc thời gian luyện độc.
“Môn chủ, thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của người.” Lại Cô đặt mình trong Hồng Mông Thiên, nhìn môi trường xung quanh, gương mặt vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Ả chưa từng thấy một nơi nào lại phù hợp với việc vun trồng độc thảo như nơi này. Không chỉ là trồng độc thảo, Hồng Mông Thiên không có chỗ nào mà không phải là bảo bối. Ởchỗ này lâu, tự thân tu vi cũng có thể tăng lên rất nhiều.
Mặc dù ả rất hoài nghi sự tồn tại của Hồng Mông Thiên nhưng môn chủ lại có thể đem bí mật quan trọng như vậy chia sẻ cùng mình, Lại Cô cảm thấy hãnh diện, cũng biết trọng trách trên người mình rất lớn. Ngay lập tức, ả liền tiến hành kiểm tra thổ nhưỡng cùng chất lượng nước, bắt đầu chọn độc thảo thích hợp để trồng.
Sau khi rời Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt thả Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha ra.
Mặc dù đã là đêm khuya, thế nhưng một người hai thú ba cặp mắt đều sáng rõ vô cùng.
“Thời gian săn thú đã đến.” Diệp Lăng Nguyệt mang theo Tiểu Chi Ước, nuốt chửng nửa viên Phi Hành Đan, men theo bóng đêm cùng Tiểu Ô Nha hóa thành hai cái bóng đen, cấp tốc di chuyển đến chỗ thung lũng bên ngoài Hạ Đô.
Mười lăm phút sau Diệp Lăng Nguyệt đã đứng ở bên ngoài sơn cốc trên một ngọn núi dốc. Đó là một sơn cốc mà sau khi núi lửa phun trào để lại, tên gọi Sư Hống Cốc. Sư Hống Cốc quanh năm bị linh thú chiếm lấy, bốn phía đều là cây tùng cổ cao hơn mười mét.
Cửa sơn cốc hình phễu, trong bóng đêm có thể nghe được tiếng gầm gừ từng đợt của các loại thú. Bên trong phần lớn là linh thú Phệ Huyết Cuồng Sư cấp bốn cấp năm cư trú. Có người nói, chỗ sâu nhất của rừng rậm còn có một con Phệ Huyết Sư Vương cấp bảy.
Sư Hống Sơn Cốc là một ngày Tiểu Ô Nha ra ngoài luyện bay ngẫu nhiên phát hiện ra.
Sau khi có được Tiểu Vô Lượng Chỉ, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu chăm chỉ khổ luyện. Thêm nữa, nàng thông minh hơn người nên chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, Tiểu Vô Lượng Chỉ cuối cùng cũng có một chút thành công.
Đêm nay, Diệp Lăng Nguyệt chính là muốn thử uy lực của Tiểu Vô Lượng Chỉ. Con mắt Diệp Lăng Nguyệt híp lại, sử dụng Vọng Nguyên Công. Hiện tại, nàng đã là phương sĩ ngũ đỉnh, dùng tinh thần lực cảm nhận đã có thể nhìn thấy con mồi cách xa hai dặm.
Rất nhanh nàng đã ở trong rừng rậm, phát hiện mấy con Cuồng Sư cấp bốn năm. Diệp Lăng Nguyệt hét ngắn một tiếng. Tiểu Ô Nha bên cạnh liền dẫn đầu bay ra ngoài. Phía trước, sư tử ba đầu xuất hiện.
Đó là vài con Hùng Sư thân thể khoẻ mạnh cường tráng. Ý thức được có địch xâm nhập, Hùng Sư nổi giận gầm lên một tiếng. Bản tính của Phệ Huyết trỗi dậy. Đôi mắt trong nháy mắt liền hóa thành màu đỏ.
Vài con Hùng Sư móng vuốt săc nhọn rất mạnh không gì sánh được, hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt. Một trận gầm rú giận dữ. Tròng mắt Phệ Huyết Cuồng Sư biến thành vài cái Huyết Quật Long. Cơ thể đang trên không nhào xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một trận bụi mù mịt.
Trong nháy mắt Tiểu Ô Nha liền bắt đầu công kích, mổ mù mắt vài con Cuồng Sư.
Bị màu đỏ của máu bao trùm trước mắt nhức nhối đau đớn, đòn này nối tiếp đòn kia. Mấy con Phệ Huyết Cuồng Sư tới bước đường cùng, dùng sức đạp một cái đánh về hướng Diệp Lăng Nguyệt. Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng lóe lên một sự tàn sát.
Nguyên lực ngưng tụ tập trung trên ngón tay, ngọc chỉ khẽ động.
“Tiểu Vô Lượng Chỉ chỉ thứ nhất, Nhất Chỉ Càn Khôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...