Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Nguyệt Mộc Bạch ra hiệu cho Nguyệt trưởng lão tìm mấy nữ đệ tử trước đó xỉ nhục Hồng Minh Nguyệt đến, rồi ông ta cùng Nguyệt trưởng lão rời khỏi phòng chứa củi.

Không bao lâu sau thì nghe thấy trong phòng chứa củi truyền đến một loạt tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.

Sắc mặt Nguyệt Mộc Bạch trầm tĩnh, Nguyệt trưởng lão nhíu mày, nén nhịn không chất vấn.

Trong phòng chứa củi, Hồng Minh Nguyệt nhìn mấy nữ đệ tử tạp dịch bị các tạp dịch nam chà đạp hung tợn, cười đến thân thể run rẩy.

“Các người không phải đều mắng ta là tiện nhân à, ta cho các người nếm thử mùi vị bị người khác xỉ nhục ức hiếp.”

Được sự hầu hạ của thị nữ, Hồng Minh Nguyệt đã thay y phục nhưng vết thương trên gương mặt nàng ta vẫn không khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dùng một mảnh khăn mỏng che mặt.

Nhưng chính vào lúc này, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy trong bụng nhộn nhạo, một cảm giác buồn nôn khó diễn tả được dâng lên, nàng ta lập tức nôn khan.

Sau mấy tiếng nôn khan thì Hồng Minh Nguyệt bất giác thay đổi sắc mặt.

Nàng ta sao lại nôn khan, lẽ nào nàng ta đã mang thai rồi.

Nhưng Hồng Minh Nguyệt lại nghĩ, nàng ta nhớ rằng kinh nguyệt của tháng này vẫn bình thường, canh ngừa thai nàng ta cũng vẫn đang uống.

“Đi tìm y sư qua đây... mà thôi, vẫn là để ta tự mình đến ngoại môn.”

Hồng Minh Nguyệt nói đoạn thì đến ngoại môn, tìm Đàn Nhất Chân Quân.

Đàn Nhất Chân Quân nghe nói Phi Nguyệt của nội môn tới tìm hắn thì nghĩ thầm trong lòng, lúc đầu khi thanh danh Phi Nguyệt ở nội môn còn đang vượng thì Đàn Nhất Chân Quân nịnh hót không ít.


Nhưng lúc này danh tiếng Phi Nguyệt bê bối, Đàn Nhất Chân Quân không vui vẻ tiếp đón nữa, ông ta đang định đóng cửa không gặp, ai biết Hồng Minh Nguyệt đã xông vào rồi.

Đàn Nhất Chân Quân thấy không thể tránh được nên đành phải cắm đầu tiếp đón thôi.

Đâu biết rằng việc tiếp đón này khiến Đàn Nhất Chân Quân thật sự khổ sở mấy ngày.

“Cơ thể ta rốt cuộc là làm sao?” Sắc mặt Hồng Minh Nguyệt không tốt.

“Việc này... việc này, Phi Nguyệt cô nương, mạch tượng này của cô nương e là có rồi.” Đàn Nhất Chân Quân nói ấp úng.

Có rồi?

Giống như sấm sét giữa trời quang, thân thể Hồng Minh Nguyệt run rẩy.

Nàng ta túm lấy Đàn Nhất Chân Quân.

“Ông phải xem cho kỹ đó, mấy ngày trước kinh nguyệt của ta mới vừa hết, sao có thể có thai được.”

“Phi Nguyệt cô nương, lão phu dù có gan cũng không dám nói đùa những việc như vậy. Cô nương thật sự là có rồi, hơn nữa đã có hai tháng rồi.”

Đàn Nhất Chân Quân tuy nhân phẩm không tốt, nhưng y thuật cũng không tệ, ông ta bắt mạch thấy rất rõ, Phi Nguyệt quả thực đã có thai rồi.

Chưa chồng mà đã có chửa, hơn nữa đối tượng còn là Phi Nguyệt ở trận thi đấu môn phái bị chỉ trích là có lắm đàn ông, Đàn Nhất Chân Quân cũng không biết nói gì nữa.


Vạt áo lập tức bị buông ra.

Hồng Minh Nguyệt loạng choạng, ngồi phịch trên ghế bành.

“Hai tháng...” Sao có thể có hai tháng.

Nàng ta rõ ràng vẫn luôn uống canh tránh thai, đứa bé này rốt cuộc là của ai.

Hồng Minh Nguyệt tâm trạng phức tạp, nàng ta căn bản không nhớ hai tháng trước rốt cuộc nàng ta đã cùng với ai có đứa con này.

“Phá đi, lập tức nghĩ cách phá nó đi, bất luận dùng cách gì cũng phải phá nó đi.”

Bộ dạng Hồng Minh Nguyệt như mắc chứng cuồng loạn, làm Đàn Nhất Chân Quân sợ phát khiếp.

Ông ta không dám nói nửa chữ, vội phối chế đan dược.

Sau khi Hồng Minh Nguyệt quay về thì lập tức sắc nước uống, nhưng ngày thứ ba, ngày thứ tư, thân thể của Hồng Minh Nguyệt vẫn cứ như vậy, không có chút cảm giác đau bụng nào.

Điều khiến Hồng Minh Nguyệt càng khủng hoảng hơn là đứa con không những không mất đi mà ngược lại vùng bụng vốn dĩ bằng phẳng của nàng ta lại nhô lên từng chút.

“Đàn Nhất Chân Quân, ông rốt cuộc đã cho ta uống thứ gì, tại sao đứa con vẫn không mất, mà bụng ta ngược lại còn lớn lên từng ngày vậy.” Hồng Minh Nguyệt tức giận không nhẹ, Đàn Nhất Chân Quân cũng không nói lời nào.


Đan dược này vẫn luôn rất hữu dụng, trước đây ông ta ức hiếp đàn ông bá chiếm phụ nữ, khi cưỡng đoạt một số nữ đệ tử và nữ tạp dịch thì vẫn luôn dùng loại đan dược này.

Ông ta thử kiểm tra cho Hồng Minh Nguyệt, vừa bắt mạch thì Đàn Nhất Chân Quân rầm một tiếng, ngã vật xuống đất.

Ông ta giống như gặp ma vậy, nhìn Hồng Minh Nguyệt sợ đến nỗi trong cái miệng trắng xám nặn ra mấy chữ.

“Yêu quái, yêu quái.”

Hồng Minh Nguyệt sau khi uống đan dược thì đứa con trong bụng không những không chảy ra, điều càng kinh khủng hơn đó là thai nhi trong bụng nàng ta chỉ trong hai ngày ngắn ngủi lại lớn bằng bốn tháng.

Đàn Nhất Chân Quân còn chưa nói xong, Hồng Minh Nguyệt trong cơn tức giận, nguyên lực ngưng tụ giữa tay, một con dao băng đâm vào yết hầu của Đàn Nhất Chân Quân.

Giữa cổ họng của Đàn Nhất Chân Quân có thêm một lỗ máu, máu trào ra ngoài xối xả không dừng, nằm ngay đơ trên mặt đất không còn động đậy nữa.

“Sao có thể... yêu quái...”

Một ngày thì lớn bằng một tháng, vậy qua thêm mấy ngày nữa thì bụng của nàng ta không phải hoàn toàn lộ rõ rồi sao.

Hồng Minh Nguyệt ngồi liệt trên đất một cách bất lực.

Thực ra sau khi Đàn Nhất Chân Quân chẩn mạch nói nàng ta có thai thì Hồng Minh Nguyệt đã ý thức được rằng thai nhi trong bụng của nàng ta không tầm thường.

Mấy ngày trước nàng ta chỉ mới quan hệ với Đường Ly, mà Đường Ly quả thực ở trong cơ thể nàng ta...

“Đường Ly, ngươi lại hại ta.”

Vừa nghĩ đến Đường Ly thì Hồng Minh Nguyệt đã cắn răng nghiến lợi.


Người đàn ông đó nói lời ong bướm với nàng ta, hứa rằng sẽ giết Diệp Lăng Nguyệt, nhưng vào giờ phút quan trọng thì hắn lại mai danh ẩn tích.

Hắn lại còn dám giở thủ đoạn trong thân thể nàng ta.

Nhìn cái bụng nhô lên từng chút một, sự phẫn nộ và thù hận trong lòng Hồng Minh Nguyệt dâng lên hết đợt này đến đợt khác.

Thuốc của Đàn Nhất Chân Quân đối với nàng ta không có tác dụng, vậy giờ đây cũng chỉ còn lại một cách thôi.

Hồng Minh Nguyệt rút dao găm ra, nhìn chằm chằm bụng của mình, muốn đâm xuống một đao.

Nhưng con dao găm khi sắp chọc vào bụng thì tay nàng ta lại run rẩy, vào khoảnh khắc cuối cùng thì đã do dự.

“Chậc chậc, Phi Nguyệt, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, nàng thật sự định liều vậy ư?”

Trong bụng phát ra giọng nói khiến Hồng Minh Nguyệt rùng mình.

Giọng nói đó, Hồng Minh Nguyệt có chết cũng sẽ không quên.

“Đường Ly, là ngươi! Ngươi rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì với ta!” Hồng Minh Nguyệt tức giận mắt trợn ngược.

“Mỹ nhân của ta, ta không phải tên Đường Ly, ta tên Quỷ Cốc Nga, là yêu tộc. Việc này nàng cũng không thể trách ta được, vốn dĩ ta đã động chân tình với nàng, định cùng sống đời với nàng. Ai biết vận khí của ta kém như vậy, lại gặp phải yêu tổ và nữ nhân khó đối phó đó, hai người họ đã hủy mất thân xác của ta rồi. May mà ta cơ trí, đã để lại một cái trứng của ta trong thân thể nàng. Có nó thì ta mới có thể hồi sinh lại được.”

“Đồ cái thai bỉ ổi nhà ngươi, vì vậy ngươi định hủy cả ta?”

Hồng Minh Nguyệt tức đến nỗi răng lợi nghiến ken két, bởi vì phẫn nộ nên những vết thẹo đó trên mặt nàng ta méo mó như con giun, trông lại càng xấu xí.

“Chậc chậc, mỹ nhân, nàng tuyệt đối đừng nói bậy. Nếu trách cũng chỉ có thể trách bản thân nàng, thân xác nhân tộc bình thường căn bản không thể nào khiến trứng của ta cắm sâu thai nghén được. Nàng tu luyện tà công, trong cơ thể lại có một luồng sát khí yêu tộc rất mạnh. Dù ta không ở lại trong cơ thể nàng thì cũng có một ngày nàng sẽ bị sát khí đó xâm lấn, trở thành yêu tộc. Sự tồn tại của ta ngược lại có thể giúp nàng ngăn chặn sát khí, chỉ cần nàng đừng có làm bậy thì sau này đến chiến trường cổ, ta lại tìm thân xác phụ, nàng và ta thực ra có thể bình an vô sự.” Quỷ Cốc Nga nói một cách không hề biết xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui