Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Đối diện với những cái bạt tai và vật lộn đến từ bốn phương tám hướng, áo quần của Hồng Minh Nguyệt bị xé ra rồi, làn da bóng mịn lộ ra trong không khí lạnh giá.

“Không có, ta không có quyến rũ... ta không phải là người như vậy. Tôn thượng, ta không có làm như vậy, các người đều đang nói bậy.”

Hồng Minh Nguyệt không phản kháng, trong mắt nàng ta chỉ có một mình Tử Đường Túc.

Hủy rồi, tất cả đều hủy rồi, những người này đều hủy hết tất cả của nàng ta rồi.

Tử Đường tôn thượng biết nàng ta là một người phụ nữ lăng loàn, ông ấy nhất định sẽ giống như tất cả mọi người coi thường nàng ta.

“Cút đi, các người đều cút đi!”

Hồng Minh Nguyệt la đứt hơi khản tiếng, nàng ta đột nhiên đẩy người phụ nữ trước mặt ra, tóm bừa lấy áo quần che cơ thể, lăn xuống lôi đài.

“Tôn thượng, người nghe ta giải thích, không phải như bọn họ nói đâu. Ta không quyến rũ người khác, là họ tự đến tìm ta.”

Hồng Minh Nguyệt lảo đảo, còn chưa chạy đến trước mặt Tử Đường Túc thì ngã nhào xuống đất, nàng ta nắm chặt lấy áo của Tử Đường Túc, phát ra tiếng tru tréo như con thú buồn ngủ vậy.

Nước mắt đau khổ từ trong khóe mắt rơi xuống.

Hồng phủ bị tịch thu, cha mẹ bị giết, Hồng Minh Nguyệt không khóc.

Bị Lạc Tống sỉ nhục, bị đuổi khỏi Tam Sinh Cốc, nàng ta cũng không khóc.

Duy chỉ ở trước mặt người đàn ông mình yêu, khi một mặt ô nhục nhất của nàng ta bị xé ra một cách vô tình thì Hồng Minh Nguyệt khóc rưng rức.


Áo quần trong tay bỗng nhiên bị rút mạnh ra.

Tay của Hồng Minh Nguyệt nâng lên giữa không trung, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, gương mặt vốn rất xinh đẹp đó lúc này nhìn xấu xí đến thảm hại.

“Dơ.”

Tử Đường Túc chỉ nhả ra một chữ, ánh mắt ông ấy nhìn Hồng Minh Nguyệt không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào.

Hồng Minh Nguyệt trong mắt ông ấy thậm chí còn không khác gì một hòn đá thối trong hố xí.

Đây mới là Tử Đường Túc, Tử Đường Túc mà nàng ta quen biết, Tử Đường Túc tựa như người trời không có yêu ghét, không có lòng đồng tình, thậm chí không có một chút tình cảm dư thừa của con người.

Trong mắt Hồng Minh Nguyệt, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây.

Cũng không biết là đang khóc vì kết cục thảm thương của bản thân hay là đau buồn vì sự lạnh nhạt của Tử Đường Túc.

Nàng ta bây giờ mới biết bản thân là đơn phương một mình như vậy, trong mắt của Tử Đường Túc trước giờ không có nhân vật như nàng ta.

Thấy bộ dạng của Hồng Minh Nguyệt như vậy, Diệp Lăng Nguyệt không đồng cảm, nhưng nàng cũng không lật tẩy bộ mặt thật của Hồng Minh Nguyệt.

Hồng Minh Nguyệt rơi vào bước đường như giờ này phút này đều là nàng ta tự chuốc lấy.

Tử Đường Túc né tránh Hồng Minh Nguyệt xong thì nhớ đến việc gì đó, liền tìm kiếm trong ngực một hồi.


Cuối cùng, ông ấy mò ra một chậu đồ đưa đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt đang xem náo nhiệt rất vui vẻ, trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái tay, nhất thời vẫn chưa phản ứng trở lại.

“Quà.”

Tử Đường Túc trước khi ra ngoài, Diệp Lăng Nguyệt từng nói đùa rằng nhớ mang quà về.

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để tâm.

Tử Đường Túc chưa từng tặng đồ cho ai, lần này ông ấy ra ngoài sau khi xử lý xong công việc thì nghĩ đến lời Diệp Lăng Nguyệt từng nói, làm sư phụ người ta thì phải tặng quà cho đệ tử.

Ông ấy cũng không biết tặng gì, nên tùy tiện chặn một người qua đường.

Người qua đường đó vừa nghe nói Tử Đường Túc muốn tặng quà cho con gái thì vỗ vai của Tử Đường Túc rồi cho ông ấy một kiến nghị.

“Huynh đệ à, trông huynh cũng rất ra dáng, là người mà đám con gái đều sẽ động lòng với huynh. Nói đến con gái thích nhất quà gì thì huynh hỏi đúng người rồi đó, phàm là con gái thì dù là già trẻ lớn bé đều thích hoa. Chỉ cần huynh tặng hoa cho nàng ta thì chắc chắn không sai. Hơn nữa hoa đó phải càng đặc biệt càng tốt, tốt nhất là kỳ hoa dị thảo trên thế giới chỉ có một đóa.”

Tử Đường Túc ghi nhớ trong lòng, ông ấy tìm kiếm một phen, còn kéo dài một ít lộ trình mới có thứ bày trước mặt Diệp Lăng Nguyệt này.

Thật sự có cả quà?

Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì lập tức vui mừng hớn hở, nhưng sau khi nhìn rõ cái gọi là quà mà Tử Đường Túc tặng cho mình thì Diệp Lăng Nguyệt lập tức ngổn ngang trong gió.


Nàng kìm nén cả nửa ngày mới nén ra một câu.

“Cảm ơn sư phụ.” Sau đó khóe miệng giống như co giật, nhận lấy chậu... hoa Tiên Nhân Chưởng đó.

Dù đã sớm biết sư phụ nhà mình không phải nhân vật tầm thường, nhưng không ngờ ông ấy tặng đồ cũng lạ lùng như vậy.

Sớm biết thì nàng đã dứt khoát hơn một chút, nói bản thân thích linh thạch hoặc nói bản thân muốn cái Thần Luyện Yêu Đỉnh đó cũng được.

“Người đó nói không sai, con quả nhiên rất thích.”

Tử Đường Túc thấy Diệp Lăng Nguyệt không từ chối còn tưởng rằng nàng ấy thật sự thích.

Cây hoa Tiên Nhân Chưởng này không phải là thứ bình thường, là một loại kỳ hoa sinh trưởng ở đại hoang, tên gọi là “Túc Thế.”

Năm trăm năm mới ra hoa một lần, sau khi nở hoa thì mãi mãi không tàn lụi. Khi hương hoa ngào ngạt, nghe nói còn có thể hình thành ảo ảnh tựa như tiên cảnh.

Cả Thanh Châu đại lục cũng chỉ có một đóa.

“Ha, sư phụ, lần sau người muốn tặng đồ nhi quà thì tốt nhất có thể tham khảo sở thích cá nhân của đồ nhi trước.” Diệp Lăng Nguyệt không khách khí.

Đế Tân ở bên cạnh nhìn thấy thì vai rung lên mấy cái rất khả nghi, chỉ số thù địch đối với Tử Đường Túc rõ ràng là giảm đi rất nhiều.

Dù ký ức của Đế Tân chưa hoàn toàn hồi phục, không nhớ Tử Đường Túc chính là người đã phong ấn mình, nhưng chàng ta đối với Tử Đường Túc bẩm sinh đã không có thiện cảm.

Đặc biệt là Tử Đường Túc còn muốn tặng quà cho cô gái giặt đồ nhà mình, nhưng vừa nhìn phần quà đó thì Đế Tân đã hiểu rồi, người được gọi là tôn thượng này cả đời cũng không lấy được lòng của cô gái giặt đồ.

Đối diện với “hành vi tặng quà” kỳ lạ của hai sư đồ Tử Đường Túc và Diệp Lăng Nguyệt, một đám người Cô Nguyệt Hải cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm mà thôi.

Đặc biệt là Nguyệt Mộc Bạch và Tuyết trưởng lão, hai người mỗi người ăn một cái tát của Tử Đường Túc thì đừng nói là trả đòn, ngay cả một chữ “không” cũng không thể nói, lúc này thật sự là oan hơn cả Đậu Nga nữa.


Cuối cùng vẫn là Tuyết trưởng lão thấy con gái Tuyết Huyên nhà mình thật sự muốn đứt hơi rồi, nên bất chấp quỳ xuống khấu đầu về phía Tử Đường Túc.

“Thái Thượng Tổ sư thúc, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với đồ đệ của Thái Thượng Tổ sư thúc, đệ tử tội đáng muôn chết. Nhưng tiểu nữ vô tội, nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên đã uống nhầm cấm dược, chỉ có đệ tử của Thái Thượng Tổ sư thúc mới có thể cứu, xin Thái Thượng Tổ sư thúc khai ân.”

Xưng hô một chuỗi như vậy khiến Diệp Lăng Nguyệt nghe đến nỗi chóng mặt.

Nhưng nàng cũng nghe rõ rồi, Tuyết trưởng lão xưng hô Tử sư phụ là Thái Thượng Tổ sư thúc.

Dù Diệp Lăng Nguyệt sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết rằng thân phận của Tử Đường Túc ở Cô Nguyệt Hải chắc không thấp.

Nhưng nhiều nhất cũng chỉ xem là bậc khách khanh cao cấp mà Cô Nguyệt Hải cung phụng mà thôi, ai biết ông ấy lại là Thái Thượng Tổ sư thúc gì đó.

Thái Thượng Tổ này là vai vế gì?

Não Diệp Lăng Nguyệt nhất thời có chút không đủ dùng rồi.

“Hừ, người có mái tóc xám này chính là Thái Thượng Tổ sư thúc trong truyền thuyết ư?”

Đám người Tần Tiểu Xuyên vừa nãy cũng xem náo nhiệt rất đã, lúc này nghe Tuyết trưởng lão nói thì giật mình.

“Ngốc, Thái Thượng Tổ sư thúc có nghĩa là sư đệ của Thái Thượng Khai Tông Lão Tổ, tương đương với sư phụ của sư phụ của chúng ta... dù sao vai vế cũng rất cao.”

Vũ Duyệt vì có bệnh trong người nên lúc nhỏ đã gặp Tử Đường Túc một lần, nàng ta chỉ nhớ ngay cả sư phụ ở trước mặt Tử Đường tôn thượng cũng rất cung kính.

Chẳng qua là Vũ Duyệt nghĩ đến một vấn đề khác.

Vai vế của Thái Thượng Tổ sư thúc rất cao, vậy vai vế của Diệp Lăng Nguyệt thân là đồ đệ của Thái Thượng Tổ sư thúc thì nên tính thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui