Tử hỏa!
Diệp Lăng Nguyệt thấy tử hỏa thì sắc mặt hơi thay đổi, đang suy xét có cần dùng khôi hỏa đấu với Nguyệt Mộc Bạch không.
Chưởng giáo Vô Nhai cũng bất giác xúc động, không ngờ Nguyệt Mộc Bạch lại ra tay nặng với Diệp Lăng Nguyệt.
Nhiệt độ của tử hỏa đó cực cao, khi cháy thì cả lôi đài lập tức hóa thành một biển lửa.
Đế Tân thấy tình hình, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay có sát khí bao quanh, không còn để ý gì đến sư mệnh làm khó nữa, nhảy tót lên trước. Mắt của anh ta như nhúng vào ngọc đen của nước, tỏa ra ánh sáng âm u.
Nhưng chính vào lúc Đế Tân nổi giận thì trên mặt đất nhảy lên ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen tựa như bóng tối trước bình minh, lại giống như động đen vực thẳm không đáy, nuốt hết sạch tử hỏa.
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Nguyệt Mộc Bạch bỗng chốc biến thành số không.
Bỗng nhìn thấy một cái bóng màu tím kèm theo tiếng kêu dài của mãnh cầm từ trên trời hạ xuống.
“Dựa vào cô ấy là đồ đệ của ta, cô ấy nói không thì không ai có thể.”
Giọng đàn ông vang vọng trên lôi đài, lành lạnh, mang theo mấy phần lãnh đạm tựa như ánh trăng trong đêm đông, lạnh buốt thấu xương.
Trước người của Diệp Lăng Nguyệt đã có hai người đứng.
Một người trong đó là Đế Tân, còn người còn lại?
Dưới lôi đài bàn tán xôn xao, phần lớn các đệ tử đều không quen với người đứng với Đế Tân đó, người đàn ông không hề thua kém chút nào.
Người đàn ông mái tóc bạc màu trắng xám, nhưng khuôn mặt lại không già chút nào, mặt ngọc tóc bạc, áo dài màu tím tôn lên thêm vẻ đẹp mà thường ngày không có của ông ấy.
Lúc này dưới lôi đài, có đệ tử kêu lên kinh ngạc.
“Là Độc Cô Thiên, lão giả Độc Cô Thiên.”
Lời của đệ tử đó chưa nói xong thì đã ăn ngay một cái liếc mắt của mọi người xung quanh.
Lão giả, anh có nhìn thấy lão giả nào trẻ trung khôi ngô như vậy chưa?
Một số nữ đệ tử dâng lên sự si mê ngay tại chỗ, cảnh này thực tình là quá khiến người ta kinh ngạc rồi, quả thực giống như nằm mơ.
Ba người Đế Tân, Tử Đường Túc, Nguyệt Mộc Bạch không ai là không phải mỹ nam ngời ngời, ngày thường gặp được một người cũng đã đủ để khiến một đám con gái nhiệt huyết sục sôi rồi, nhưng hôm nay chớp mắt đã tụ tập lại đủ khiến người ta không nhịn được mà rối mắt.
Đế Tân nhỏ tuổi, có một vẻ khôi ngô giữa thiếu nên và thành niên.
Tử Đường Thúc lạnh nhạt, mặt tựa núi băng, cũng có cái gì đó không nói ra được.
Dưới sự so sánh đó thì ngược lại Nguyệt Mộc Bạch vẫn luôn được gọi là đệ nhất Cô Nguyệt Hải có kém hơn một chút.
“Tử sư phụ, người trở về rồi?”
Sau lưng, trong giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt mang theo mấy phần kinh ngạc và còn có mấy phần vui mừng.
Người đàn ông trong mắt tất cả mọi người không có chút nhân khí nào khi nghe thấy giọng nói đó thì ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Lão giả từ từ xoay người, nhả ra một câu.
“Ừm, ta về rồi.”
Tử Đường Túc vừa nói xong thì cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt cực kỳ không tốt bắn tới.
Đế Tân nhìn chăm chú Tử Đường Túc, Tử Đường Túc cũng nhìn chăm chú Đế Tân, giữa lúc hai người nhìn nhau thì có một mùi thuốc nổ càng ngày càng nồng nặc.
“Tôn thượng, sao người lại đến đây.”
Chưởng giáo Vô Nhai thấy Tử Đường Túc thì phải nói là bất ngờ, giống như ban ngày nhìn thấy mặt trăng trên trời vậy.
Không, phải nói là sự xuất hiện của tôn thượng còn quý giá hiếm có hơn “trăng ban ngày” nữa.
Mỗi lần thi đấu môn phái, ông ta đều sẽ thịnh tình mời Tử Đường Thúc, nhưng Tử Đường Thúc không có ngoại lệ, đều “không thèm chú ý”.
Lần này, chưởng giáo Vô Nhai dĩ nhiên cũng cho rằng ông ấy sẽ không đến.
“Đến tìm đồ đệ.”
“Thì ra là vậy, đồ đệ của tôn thượng... Tôn thượng, đồ đệ mà người nói không phải là Diệp Lăng Nguyệt chứ?”
Chưởng giáo Vô Nhai kinh ngạc.
Đây là chuyện lúc nào thế, sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt lại là Tử Đường Thúc tôn thượng?
Thì ra đồ đệ mà Tử Đường Thúc muốn tìm lại ở Cô Nguyệt Hải, vậy trước đó ông ấy mắc gì đi tìm khắp đại lục.
Chưởng giáo Vô Nhai hối hận.
Nhưng chưởng giáo Vô Nhai rất nhanh lại thư thái trở lại, biết được Diệp Lăng Nguyệt chính là đồ đệ của Tử Đường tôn thượng thì tâm trạng của ông ta ngược lại đã cân bằng rất nhiều.
Trước đây Diệp Lăng Nguyệt đã đánh bại lão tứ, chưởng giáo Vô Nhai còn cảm thấy rất mất mặt, nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt là đệ tử của Tử Đường tôn thượng thì rất hợp lẽ, chả trách lại lợi hại như vậy.
Chưởng giáo Vô Nhai nghĩ ngợi, bản thân vẫn luôn bị Tử Đường tôn thượng ức hiếp, vậy đồ đệ của mình bị đồ đệ của tôn thượng ức hiếp đó cũng là đạo lý hiển nhiên.
Thấy chưởng giáo Vô Nhai vì kinh ngạc mà cả nửa ngày cũng nói không ra một chữ.
Đế Tân kéo kéo Diệp Lăng Nguyệt.
“Cô gái giặt đồ, nàng bái sư lúc nào vậy, việc này sao ta không biết?”
Trong lời nói của Đế Tân có mùi giấm chua đậm đặc.
“Việc này nói ra dài dòng, ngày khác ta sẽ nói rõ với chàng.” Mắt Diệp Lăng Nguyệt chuyển động, liếc nhìn Nguyệt Mộc Bạch và đám người Tuyết Phong, Nguyệt Phong trơ như ngỗng sau khi Tử Đường Thúc xuất hiện.
Không nói cái khác, chỉ nhìn thái độ của chưởng giáo đối với Tử sư phụ nhà mình, còn cả vừa nãy là Tử sư phụ xuất hiện oai phong, một luồng hắc hỏa đã nuốt chửng tử hỏa gì đó của Nguyệt Mộc Bạch thì Diệp Lăng Nguyệt đã đoán ra thân phận địa vị của Tử sư phụ nhà mình, chắc chắn rất không tầm thường, nhất định còn ở trên cả chưởng giáo Vô Nhai.
Nhân cơ hội này không giáo huấn người của Nguyệt Phong, Tuyết Phong thì cô không phải là Diệp Lăng Nguyệt.
“Tử sư phụ, người coi như là nhớ ra còn có đồ đệ như con rồi. Vừa nãy có người cưỡng ép đồ đệ của người, người phải làm chủ cho đồ đệ đó.”
Diệp Lăng Nguyệt nói đoạn, nắm lấy áo của Tử Đường Thúc, làm ra vẻ vô cùng thảm thương, khóc khan lên. Giọng điệu đó khiến đám người Nguyệt Mộc Bạch nghe xong thì cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Họ... ức hiếp con?”
Tử Đường Thúc gật đầu, chỉ thấy ông ấy quay người lại, ánh mắt dừng lại trên người mấy tên trước mặt.
Vừa nãy lúc ông ấy đến nhìn thấy rất rõ, mấy người này đang ức hiếp đồ đệ của ông.
Bỗng vung tay áo lên, đám người Nguyệt Mộc Bạch chỉ cảm thấy trước mắt có luồng gió mạnh ập tới.
Trên mặt của Nguyệt Mộc Bạch, Tuyết trưởng lão bốp bốp mấy tiếng, đã bị đánh mấy bạt tai.
“Con gái, không đánh.”
Người duy nhất không bị Tử Đường Thúc đánh cũng chỉ có Hồng Minh Nguyệt ngẩn ngơ dưới đất quên luôn cả giả vờ đáng thương mà thôi.
Hồng Minh Nguyệt nhìn Tử Đường Thúc tựa như một bức tượng đất sét.
Là chàng, thật sự là chàng, Tử Đường Thúc, chàng đúng là ở Cô Nguyệt Hải.
Chàng ấy... chàng ấy lại trở thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt, sao có thể, chàng ấy sao lại trở thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt!
Đáy lòng của Hồng Minh Nguyệt đang gào thét tuyệt vọng.
Cô ta muốn chồm lên trước chất vấn Tử Đường Thúc, tại sao chàng lại thu nhận Diệp Lăng Nguyệt làm đồ đệ, tại sao cứ phải là Diệp Lăng Nguyệt.
Rõ ràng người quen biết chàng trước là cô, thiên phú của cô cũng không kém Diệp Lăng Nguyệt chút nào.
“Sư phụ, người không đánh con gái cũng được, có người rất vui lòng làm giúp. Các cô còn chờ gì nữa, người phụ nữ này đã cướp nam nhân của các cô, hiện giờ có Tử Đường tôn thượng chống lưng làm chủ cho các cô rồi, từng người các cô có oán báo oán, có thù báo thù đi.”
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì nhảy lên lôi đài, vung tay hô to.
Các nữ đệ tử trước đó kiêng dè Nguyệt Mộc Bạch và Nguyệt Phong nên không dám gây sự vừa nghe thế thì từng người xắn tay áo xông lên lôi đài.
“Phi Nguyệt, đồ tiện nhân như cô, cô cũng có ngày hôm nay.”
“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta cho cô quyến rũ người khác này.”
“Cởi áo quần của cô ta, rạch nát mặt của cô ta, xem cô ta còn lấy gì quyến rũ người khác.”
Những nữ đệ tử đó cứ như thể sợ rớt lại phía sau, vật lộn với Hồng Minh Nguyệt, kéo giật đầu tóc của cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...