Hai đại trưởng lão của Tuyết Phong và Nguyệt Phong cùng cầu tình.
Mã Chiêu và Phi Nguyệt cũng khấu đầu không ngừng.
Nhưng các tạp dịch biết được chân tướng xong, ngay cả người của hai Phong khác cũng đùng đùng nổi giận.
Sự tức giận của mọi người khó mà đụng tới, chưởng giáo Vô Nhai chỉ cảm thấy tiến lùi đều khó.
Chính vào lúc này, Nguyệt Mộc Bạch đã đứng lên.
“Chưởng giáo, Mã Chiêu và Phi Nguyệt quả thực đã phạm lỗi lớn, nhưng hai người đều là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Cô Nguyệt Hải ta. Nay chiến trường cổ tình hình biến động, chúng ta cần càng nhiều cao thủ trẻ tuổi hơn. Theo ta thấy chỉ cần trận tỉ thí tiếp sau đây mà họ có thể tiến vào Thập Cường thuận lợi thì nên để họ lấy công chuộc tội.”
Lời của ông ta được Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão đồng thanh phụ họa.
Chưởng giáo Vô Nhai nghe xong rồi nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái, thấy ánh mắt cô đóng băng kèm theo vẻ mỉa mai thì bất giác cũng có mấy phần khó xử.
“Người mà ngay cả đồng môn cũng sẽ vu cáo hãm hại thì ở cái nơi lừa gạt nhau như chiến trường cổ sẽ xem trọng lợi ích môn phái ư? Chữ lợi trên đầu có một con dao đó, loại người này chỉ sẽ khiến đệ tử bổn môn trước sau đều có kẻ địch thôi. Dĩ nhiên nếu đệ tử Cô Nguyệt Hải khác của chiến trường cổ cũng có thói quen như vậy thì phải nhận xét kiểu khác rồi. Ông nói xem, Nguyệt Mộc Bạch.”
Lời của Diệp Lăng Nguyệt khiến nụ cười trên mặt Nguyệt Mộc Bạch đơ lại.
Trong mắt ông ta nổi lên một màu u ám, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt băng lạnh thấu xương.
“To gan, cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với Mộc Bạch như vậy.”
Nguyệt trưởng lão giận dữ trách mắng.
“Đủ rồi, đừng có tranh chấp nữa, việc này bổn tọa đã có kết luận. Phi Nguyệt, Mã Chiêu các ngươi phải cảm ơn sư thúc Mộc Bạch của các ngươi đó, nếu không phải là ông ta cầu xin thì các ngươi ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu các ngươi có thể tiến vào Thập Cường trong trận tỉ thí tiếp theo thì ta sẽ tạm thời hoãn tội của các ngươi, nhưng nếu không thể vào Thập Cường thì các ngươi không thể ở lại Cô Nguyệt Hải nữa.”
Áp lực của chưởng giáo Vô Nhai cũng không nhỏ, sau khi ông ấy cân nhắc một lúc thì cuối cùng vẫn là quyết định làm theo ý của Nguyệt Mộc Bạch.
Diệp Lăng Nguyệt lại sớm đã dự liệu được chưởng giáo Vô Nhai sẽ không trừng phạt hai người, cô chỉ lạnh lùng nhìn Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt một cái, đi xuống lôi đài.
Đế Tân đứng xem ở bên cạnh, nhìn Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt mặt đầy vẻ vui mừng, đáy mắt ý tứ không rõ, lập lờ ánh sáng khó hiểu.
Tỉ thí nhóm thứ tư, lên đài là Đế Tân.
Những đệ tử cùng nhóm với Đế Tân đó, người nào cũng liên tiếp kêu khổ.
Biểu hiện của Đế Tân hai ngày trước quả thực là quá bá đạo, hôm nay biết được Đế Tân lại vừa đột phá, trên sân căn bản không có ai dám đấu với anh ta.
Một người trong đó bất chấp khó khăn bắt đầu trận tỉ thí thứ nhất với Đế Tân.
Anh ta đang nghĩ có cần chủ động nhận thua không, trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo, cố gắng giành hạng hai nhóm nhỏ. Nhưng chính vào lúc này, người đứng đối diện với anh ta, Đế Tân trông có vẻ có hơi uể oải bỗng nhiên mở miệng nói ra mấy chữ.
“Ta nhận thua.”
Cái gì?
Đệ tử đó vẫn chưa nghe hiểu thì Đế Tân đã đi xuống lôi đài.
Trên Vô Nhai Phong, chưởng giáo Vô Nhai sững người, Đế Tân lại nhận thua, tên tiểu tử này muốn tạo phản chắc!
Một Tần Tiểu Xuyên thua đã đủ mất mặt rồi, tên nhóc này lại không tỉ thí mà trực tiếp nhận thua.
Trong sân lại là một trận rối loạn, các đệ tử của Cô Nguyệt Hải đều vô cùng kích động.
Đấu Thập Cường hôm nay thật là đáng đồng tiền bát gạo, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đế Tân được công nhận là người mạnh nhất nhóm thứ tư, vậy mà không đánh lại thua, tiểu tử này quá có cá tính rồi.
“Đế Tân, chàng quá càn quấy rồi, chàng sẽ không vì muốn đối phó với Mã Chiêu mới tự nguyện nhận thua đó chứ?”
Vừa thấy Đế Tân xuống lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi gặng hỏi.
“Hiểu ta chỉ có cô gái giặt đồ thôi. Nguyệt Mộc Bạch đó không phải rất kiêu ngạo ư, tưởng rằng dựa vào một mình ông ta thì có thể giữ được hai người Mã Chiêu và Phi Nguyệt? Ha, ta sẽ không cho họ như ý. Hai người đó phải có một người đền tội cho Mộc Sảng.”
Ánh mắt Đế Tân quét ra tựa như dao róc thịt vậy, quét đến hướng của Hồng Minh Nguyệt và Mã Chiêu.
Sắc mặt Mã Chiêu khó coi, cũng trừng lại Đế Tân một cái.
Cứ như vậy, trong tình huống Đế Tân nhận thua trước, tình hình chiến đấu của nhóm thứ tư rất nhanh đã có kết quả.
Đế Tân giành hạng hai nhóm nhỏ, cũng giống với đám người Mã Chiêu, Hoàng Tuấn, chờ đấu thêm giờ sau khi hai nhóm khác kết thúc.
Thi đấu của nhóm thứ năm cũng không có gì kinh ngạc, không có Tuyết Huyên nên Vũ Duyệt bị Nguyệt Mộc Bạch nhìn rõ tu vi đã không giữ lại sức, cô vừa ra trận thì khí thế kinh người.
Đánh bại đệ tử tham gia đấu cuối cùng của Tuyết Phong và ba đệ tử của Nguyệt Phong, Vũ Duyệt đánh tiếp bốn trận, cuối cùng đã giành được hạng nhất nhóm nhỏ, một sư huynh của Phong Phong giành được hạng hai nhóm nhỏ.
Nhóm năm thi đấu xong thì Thập Cường đã có năm người, chỉ còn một nhóm, cũng chính là kết quả tỉ thí cuối cùng của nhóm thứ sáu có mặt Hồng Minh Nguyệt.
Trong lòng Hồng Minh Nguyệt đang thấp thỏm, cô ta rất hiểu bản thân hôm nay phải giành được hạng nhất nhóm nhỏ, tuyệt đối không thể giống như Tam Sinh Cốc bị trục xuất ra khỏi môn phái.
Hiện nay cả đại lục cũng chỉ có Cô Nguyệt Hải mới là chỗ nương thân của cô ta.
Sau khi rời khỏi Cô Nguyệt Hải, cô ta chính là con chuột qua đường, căn bản không có nơi nào để đi.
Hồng Minh Nguyệt hít sâu một hơi.
Hôm nay đối với Hồng Minh Nguyệt mà nói, quả đúng là một ngày xui xẻo.
Diệp Lăng Nguyệt mà cô ta luôn xem là cái gai trong mắt không những không bị Đường Ly hại chết, ngược lại còn đánh bại người của Vô Nhai Phong, thuận lợi chen chân vào Thập Cường.
Sự việc có hơi quái lạ, nhưng Hồng Minh Nguyệt lại nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì.
Lẽ nào nói Diệp Lăng Nguyệt đã nhận ra cô ta rồi?
Đáy lòng Hồng Minh Nguyệt kinh hãi, ý thức được điểm này.
Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt nhìn ánh mắt của cô ta, trong sự mỉa mai còn mang theo mấy phần ý tứ chê cười.
Ánh mắt như vậy Hồng Minh Nguyệt đã quá quen rồi, lúc đầu khi Diệp Lăng Nguyệt ở trong trận tỉ thí Ngự Tiền, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt người của Đế Đô cũng là nụ cười như vậy.
Hồng Minh Nguyệt có dự cảm bất an mãnh liệt, nhưng cô đã đi lên lôi đài, lúc này đi xuống đã không thể nữa rồi.
Càng không cần nói, chưởng giáo Vô Nhai đã ra thông điệp cuối cùng, nếu cô không thể vào Thập Cường thì sẽ bị trục xuất khỏi Cô Nguyệt Hải.
Cô không thể, tất cả những thứ cô muốn đều vẫn chưa thực hiện, thù cũng chưa báo, cô tuyệt đối không thể bị thứ tiện chủng Diệp Lăng Nguyệt đó phá hủy.
Cô là nữ đệ tử mạnh nhất Cô Nguyệt Hải, cũng là nữ thiên tài của Cô Nguyệt Hải, cô nhất định có thể giành được hạng nhất nhóm nhỏ.
Hồng Minh Nguyệt đứng vững trên lôi đài.
Tỉ thí tiến hành rất thuận lợi, chỉ hơn nửa tiếng, mặt Hồng Minh Nguyệt lộ vẻ vui mừng, cô thắng liên tiếp ba trận, một trận còn lại đối thủ đối với cô mà nói cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Trên chỗ ngồi của Nguyệt Phong, Nguyệt trưởng lão sắc mặt cũng hơi nguôi giận.
Đối với đệ tử Phi Nguyệt này, gác qua một bên vấn đề tác phong cá nhân thì Nguyệt trưởng lão vẫn rất yêu thích.
Nguyệt trưởng lão thậm chí có ý nghĩ, chỉ cần Phi Nguyệt có thể đứng vững trên chiến trường cổ thì tương lai toàn bộ Nguyệt Phong sẽ giao cho Phi Nguyệt kế thừa.
Chỉ bởi vì tính cách của Phi Nguyệt rất giống với Nguyệt trưởng lão hồi trẻ, cũng có dã tâm như vậy, tính cách cũng đủ cay độc, không như các nữ đệ tử khác của Nguyệt Phong, thiếu quyết đoán, không đủ kiên quyết.
Nguyệt Mộc Bạch cũng biết tâm tư của tỷ tỷ mình nên mới ra mặt giữ lại Phi Nguyệt.
Chính vào lúc mọi người Nguyệt Phong cho rằng Phi Nguyệt giành được hạng nhất nhóm nhỏ, đã thành lẽ tất nhiên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...