Diệp Lăng Nguyệt liếc xéo mắt, Tiểu Đế Tân và Tần Tiểu Xuyên nhìn nhau, Tần Tiểu Xuyên đấu khẩu.
“Sư phụ thừa nhận cô gái giặt đồ nàng rồi, đây là đã xác định danh phận rồi.”
Tiểu Đế Tân thì kiêu hãnh ưỡn người lên.
Đúng vậy, cũng không xem thử cô gái giặt đồ của ta là ai, trẻ con từ tám tháng tuổi đến người già tám mươi tuổi, ai gặp cũng thích.
Không đúng, nhiều người thích cô gái giặt đồ như vậy thì không được, một mình hắn thích là đủ rồi!
Bên đó, Diệp Lăng Nguyệt miễn cưỡng đi đến trước mặt chưởng giáo Vô Nhai, không biết chưởng giáo Vô Nhai có dụng ý gì.
“Y thuật của ngươi là ai dạy cho ngươi?”
Chưởng giáo Vô Nhai hành tẩu trên đại lục nhiều năm, từng nghe nói đến y thuật có thể chữa trị đan điền như Diệp Lăng Nguyệt.
Trên thực tế, ngoại trừ người của Độc Cô Thiên đó thì không có người nào có thể chữa trị bệnh của Vũ Duyệt, vì vậy chưởng giáo Vô Nhai mới hiếu kỳ không biết Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc là đệ tử của phái nào.
“Khởi bẩm chưởng giáo, thực ra ta cũng không học qua y thuật chính thống, cách chữa trị cho Vũ Duyệt sư tỷ chỉ là đọc được trong mấy cuốn điển tịch y học cổ, đều là một số phương thuốc cổ truyền dân gian, chó ngáp phải ruồi nên mới chữa được cho Vũ Duyệt sư tỷ thôi.”
Diệp Lăng Nguyệt nói đúng sự thật, quả thực nàng không có sư phụ, tất cả y thuật ngay đến cả đỉnh tức cũng là ngẫu nhiên có được, y thuật cũng là học từ Hồng Mông Thủ Trát và Ngũ Độc Bảo Lục.
“Vậy ngươi có từng đến...” Chưởng giáo Vô Nhai còn muốn hỏi Diệp Lăng Nguyệt, nàng có từng đến Độc Cô Thiên gặp Tử Đường Tôn Thượng chưa.
Nhưng nghĩ lại thì Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một tạp dịch, sao có thể xông vào cấm địa, huống hồ cấm địa thường xuyên có Tam Giới Ưng trấn giữ.
Ông ấy lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thấy ánh mắt nàng trong sáng vô tư không giống nói dối, ông ta nghĩ ngợi rồi nuốt vấn đề cần hỏi vào lại.
“Thôi, tối qua ngươi cũng vất vả rồi. Ngươi vẫn nên trở về ngoại môn trước, cùng tiểu lục nghỉ ngơi cho khỏe, tất cả mọi việc chờ đến sau khi kết thúc thi đấu rồi nói.”
Chưởng giáo Vô Nhai không nghĩ gì khác nữa, huơ huơ tay bảo Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân đi về trước.
Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân quay về ngoại môn, sau khi nghỉ ngơi thì đến võ đài bắt đầu vòng Đấu Vượt Cấp của ngày thi đấu thứ hai.
So với ngày thứ nhất thì lượng người của ngày thứ hai nhiều hơn.
Chỉ có một điều khác với ngày đầu, hôm qua là tuyển thủ tham gia thi đấu nhiều, còn hôm nay thì đối thủ xem thi đấu nhiều.
Chỉ bởi vì Đấu Vượt Cấp so với Đấu Đồng Cấp thì sự thú vị cao hơn, hơn nữa trước đó trên phố có lời đồn rằng thi đấu môn phái lần này có tạp dịch tham gia thi đấu, phao tin rằng muốn để các tạp dịch mở mày mở mặt, sẽ đánh bại đệ tử nội ngoại môn.
Tin tức này vừa truyền ra thì các đệ tử nội ngoại môn dù là có tham gia thi đấu hay không đều rất khinh thường người tạp dịch tu ngtin khiêu chiến đó.
Không ít người hôm nay chính là đến xem thử tên tạp dịch không biết trời cao đất dày đó sẽ có kết cục như thế nào.
Cũng có một số đệ tử nội ngoại môn tham gia thi đấu trực tiếp phao tin rằng phải giáo huấn tên tạp dịch đó trong trận đấu nhóm nhỏ của Đấu Vượt Cấp.
Đám người Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân, Hoàng Tuấn đi vào võ đài thì phát hiện có không ít người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, thỉnh thoảng còn có người chỉ vào nàng, lộ ra ánh mắt xem thường căm hận.
“Chính là nàng ta, nữ tạp dịch không biết xấu hổ đó, ta còn tưởng có gì giỏi lắm, trông có vẻ ngay cả một chút sức mạnh Luân Hồi cũng không có mà còn dám hung hăng như vậy.”
“Ha, đó là vì nàng ta có khả năng hung hăng, nhìn thấy không, bên cạnh nàng ta chính là Đế Tân, nghe nói hôm qua một mình hắn đánh với chư hùng Tuyết Phong. Còn có người nói tối qua hắn lại đột phá rồi.”
“Dựa vào đàn ông thì tính là có bản lĩnh gì, chẳng qua là có một gương mặt quyến rũ thôi mà. Không lẽ lát nữa ở trên đấu trường nàng ta còn có thể có chỗ dựa ư.”
“Quả thật là làm mất mặt nữ nhân chúng ta, thứ đàn bà ô nhục.”
Bên tai của Diệp Lăng Nguyệt thỉnh thoảng truyền đến tiếng chửi rủa, nàng nhíu nhíu mày.
“Ta đang muốn nói với muội đó, bắt đầu từ hôm qua cũng không biết là ai tuyên truyền rộng rãi chuyện trước đó muội khiêu chiến Tuyết Phong và Nguyệt Phong, còn nói muội ỷ vào quan hệ với Tiểu Đế Tân, ngay cả nội môn và tứ đại trưởng lão cũng không xem ra gì.”
Hoàng Tuấn nói với vẻ nơm nớp lo sợ, hắn cũng mới biết tin tức này sáng nay.
Trước đó việc Diệp Lăng Nguyệt khiêu chiến hai Phong ở Vô Nhai Phong, phạm vi truyền bá không tính là rộng, nhưng trải qua sự thổi phồng của nhân sĩ có dã tâm vào ngày hôm qua, cộng thêm việc tạp dịch bãi công trước đó.
“Nhất định có người cố ý tung tin đồn nhảm.” Tiểu Đế Tân nắm chặt tay lại, ánh mắt như ngọn đuốc quét qua xung quanh.
Tiểu Đế Tân tuy tuổi nhỏ nhưng rất có khí thế, quét qua một cái thì không khí dường như đóng thành băng.
Những người trước đó chỉ trỏ sau lưng Diệp Lăng Nguyệt thì lưỡi của họ dường như bị cắt mất vậy, lập tức câm miệng không nói thêm gì nữa mà lần lượt trốn tránh.
“Quả thực có người tung tin đồn, hơn nữa ta đại khái đã đoán được là ai tung tin rồi.”
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt chuyển động, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt dẫn theo một đám nữ đệ tử đi tới.
Dù Tuyết Phong hôm qua bị trọng thương nhưng Nguyệt Phong thì lại không.
Hồng Minh Nguyệt tuy bị các nữ đệ tử của Phong khác tấn công một cách lạ lùng, nhưng chung quy vẫn là người có thực lực hơn người, cộng thêm việc Tuyết Phong bất ngờ bị loại nên Nguyệt Phong trái lại đã trở thành người có lợi lớn nhất.
Trong đệ tử các Phong lọt vào năm mươi người đứng đầu, số lượng của Nguyệt Phong rõ ràng là nhiều nhất, đến cả mười tám người.
Nhưng dù như vậy thì sắc mặt của Hồng Minh Nguyệt cũng không tốt lắm, nhìn kỹ thì mặt bên trái phải của nàng ta có hơi khác lạ, tuy dùng phấn che giấu rồi nhưng vẫn có dấu vết bị sưng.
Hiển nhiên là đã bị người ta tát tai, toàn bộ Cô Nguyệt Hải người dám tát Hồng Minh Nguyệt không cần nói thì cũng chỉ có sư phụ Nguyệt trưởng lão của nàng ta thôi.
Nguyệt trưởng lão đó tuy là một người đàn bà, trông thì dung mạo xinh đẹp nhưng trên thực tế lại là một người lòng dạ như rắn rết, rất nhỏ mọn.
Thì ra sau khi thi đấu, Nguyệt trưởng lão bị muội muội của Hoa trưởng lão là Vãn Vân và Phong trưởng lão gọi lại.
Bọn họ lần lượt chất vấn Nguyệt trưởng lão quản giáo đệ tử môn hạ kiểu gì.
Nguyệt trưởng lão lúc này mới biết, ở trên lôi đài môn sinh đắc ý của mình Phi Nguyệt sở dĩ bị vây đánh đó là vì nàng ta giấu bà ta dụ dỗ không ít đệ tử nam ở trong tông môn, có một số còn có cả việc tằng tịu.
Việc này khiến Nguyệt trưởng lão tức đến nỗi suýt chút nữa là thất khiếu bốc khói.
Sau khi Nguyệt trưởng lão quay về thì giáo huấn Hồng Minh Nguyệt rất dữ, đáng thương cho Hồng Minh Nguyệt đó trước đây ở trong Tam Sinh Cốc cũng chưa từng đối diện với trừng phạt như vậy, nhưng lại bị Nguyệt trưởng lão quở mắng trước mặt tất cả mọi người rằng nàng ta không biết xấu hổ, làm mất mặt Nguyệt Phong.
Tức giận thì tức giận nhưng Nguyệt trưởng lão lúc này cũng sẽ không vì chút chuyện đó mà làm gì Hồng Minh Nguyệt, suy cho cùng tu vi của Hồng Minh Nguyệt trong số các nữ đệ tử vẫn rất nổi bật.
Nguyệt trưởng lão chỉ là cảnh cáo Hồng Minh Nguyệt, bảo nàng ta lập tức cắt đứt quan hệ với các đệ tử nam khác, còn nhất định phải giữ tốt mối quan hệ của nàng ta với Mã Chiêu.
Hồng Minh Nguyệt ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại rất hận.
Hợp Hoan Công của nàng ta ngày nay đã luyện đến bậc trung, mỗi ngày đều cần quan hệ với đàn ông mới có thể nhận được đủ công lực.
Lại thêm thi đấu môn phái lần này nàng ta rất coi trọng, nhất định phải thắng, lúc này nàng ta sao có thể từ bỏ việc tìm đàn ông.
Nhưng nàng ta lại không dám ngỗ ngược với Nguyệt trưởng lão, còn có một việc khiến Hồng Minh Nguyệt nghĩ mãi không thông đó là nàng ta rõ ràng đã giấu việc này rất kín kẽ, việc của nàng ta và đám đệ tử nam đó sao lại có thể tiết lộ ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...