Edit & Dịch: Emily Ton.
Phượng Vũ che trán lại, đau đớn đến mức gần như chảy ra nước mắt.
Tuy nhiên, Phượng Vũ không có thời gian để chảy nước mắt, bởi vì có một cơn lốc xoáy hắc ám ở đáy sông đang dùng một loại lực lượng kinh người, cố gắng hút nàng vào trong đó.
Phượng Vũ thật vất vả mới bảo toàn được tính mạng, sao có thể dễ dàng cho phép mình chết đi như vậy?
Nàng dùng hết sức lực toàn thân cố gắng bơi lên khỏi mặt nước!
Cuối cùng, ngay trước khi nàng kiệt sức, rốt cuộc nắm được một cành cây khô héo, xoay người một cái nằm trên cành cây khô, hổn hển thở dốc, không còn muốn di chuyển nữa.
Nếu là thân thể trước đây, chút này tính là gì? Nhưng nàng hiện tại...... Phượng Vũ cười khổ kéo kéo khóe miệng, hàng loạt động tác vừa rồi, gần như tiêu hao hết sức lực của nàng.
May mắn thay, mặc dù tạm thời nàng không có linh lực, nhưng bản năng của đặc công không bị mất đi, đủ để nàng tự bảo vệ mình.
Nằm ở trên nhánh cây khô, Phượng Vũ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi khôi phục một chút nguyên khí, lập tức bắt đầu đánh giá bốn phía.
Nơi này là phần tư phía Đông rừng rậm Băng Phong Sâm, Phượng Vũ vẫn rất quen thuộc.
Lúc trước bởi vì Tiên Linh Quả, Phượng Vũ đã ra vào rừng rậm Băng Phong Sâm nhiều lần. Ngoài ra, nàng đã nghiên cứu vô số tư liệu cùng với bản đồ, cho nên nàng biết, ở phía trước cách đó không xa chính là một khe sâu lớn đã bị đóng băng (Băng Phong đại giáp cốc).
Khe sâu lớn đã bị đóng băng ẩn chứa hàn độc, hiện tại thân thể của nàng sẽ không chịu nổi, cho nên trước hết cần phải bò lên trên bờ trước khi nghĩ về nó lần nữa.
Ở chỗ quẹo vào, Phượng Vũ nhìn chuẩn thời cơ, từ trên cành cây khô, linh hoạt lăn mình vào trong dòng sông lớn, ra sức bơi về phía bờ.
Bởi vì khoảng cách thác nước không xa, cho nên dòng nước chảy xiết, lại bởi vì nàng bơi ngang (vuông góc 90 độ với thác nước), cho nên rất nhiều lần Phượng Vũ thiếu chút nữa đã bị nước cuốn trôi.
Phượng Vũ vùi đầu cay đắng tập trung tinh lực bơi về phía trước khi sức lực dần trở nên cạn kiệt, rốt cuộc bò được lên bờ. Chẳng qua giờ phút này, nàng thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ngước mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy hoa tươi khắp nơi, màu sắc rực rỡ, tràn ngập hương hoa......
Nơi này là......
Bản đồ trong đầu Phượng Vũ xoát xoát xoát lật qua, rất nhanh, nàng lập tức phong tỏa một khu vực trên bản đồ, sắc mặt cũng bởi vậy mà có chút tái nhợt.
Nơi này là lĩnh vực của Đại Giác Huyết Phong! Nàng sao lại xui xẻo như vậy, xông vào khu vực này?!
Băng Phong Sâm là nguy hiểm ở khắp mọi nơi, mà nơi này lại còn là địa phương nguy hiểm nhất trong toàn bộ bốn khu vực!
Phượng Vũ từng tận mắt nhìn thấy, sau khi một nhóm người tiến vào nơi đây, thời gian chưa đến một phút đồng hồ, đã bị cắn gặm thành một đống xương trắng lành lạnh, tình trạng khủng bố cực điểm! Lệnh người nhìn thấy ghê người!
Trong tộc đàn của Đại Giác Huyết Phong có một con ong chúa, Phượng Vũ vẫn luôn muốn được sở hữu nàng, bởi vì nếu dùng nó để luyện chế Cửu Chuyển Hồi Linh Đan thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp đôi. Tuy nhiên...... nghĩ đến một đoàn Đại Giác Huyết Phong đen nghìn nghịt, Phượng Vũ theo bản năng lắc lắc đầu.
Vẫn nên dùng ong chúa của Bạch Ngọc Phong thay thế. Ong chúa của Đại Giác Huyết Phong, nàng thật sự trêu chọc không nổi.
Bởi vì không nghĩ trêu chọc tới đàn Đại Giác Huyết Phong khủng bố này, cho nên Phượng Vũ chuẩn bị ngăn chặn cảm gác tồn tại của mình, lặng yên không một tiếng động rời khỏi khu vực này.
Trên thực tế, nàng cũng từng làm như thế này.
Cách đó không xa là âm thanh ong ong ong của Đại Giác Huyết Phong, Phượng Vũ tránh ở phía sau một cây đại thụ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại một cái.
Nàng nhìn thấy một thân ảnh hồng bào!
Di!
Cư nhiên có người?
Hơn nữa lại mặc áo choàng màu đỏ?!
Lá gan của người này quả thật không nhỏ!
Hai tay Phượng Vũ linh động bám lấy cây đại thụ, sau đó nhảy lên trên đỉnh cây, từ trên cao nhìn xuống xung quanh. Khi nàng vừa thấy, lập tức vui mừng ra mặt!
Bởi vì nàng nhìn thấy, thân ảnh hồng bào phía trước cách đó không xa, đang thu hút sự chú ý của phần lớn Đại Giác Huyết Phong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...