Tuy bên ngoài đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nói thật, đa phần Phượng Vũ Hành cũng không nắm chắc thiết bị chữa bệnh khan hiếm ở niên kỉ này có thể chữa trị tốt xương hai chân bị dập nát nghiêm trọng như vậy.
Nàng xoa bớt, lắc mình vào không gian, đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai của hiệu thuốc là kinh doanh đồ dùng phụ trợ chữa bệnh, có những dụng cụ chữa bệnh đơn giản, cái chính là, trong phòng nghỉ có một hòm được chuẩn bị sẵn đồ giải phẫu, chẳng những bên trong có đầy đủ dao giải phẫu, cũng có một ít đồ giải phẫu thường dùng.Phượng Vũ Hành bắt đầu tìm kiếm trong hòm, chỉ lát sau đã lấy ra mấy cái cố định xương là đỉnh thép, còn có mấy cây đỉnh tự tiêu, nàng lại ra ngoài, tìm trong quầy tư nhân bộ chân thạch cao.
Tuy so với đồ giải phẫu chính quy mà nói thì thật sự là quá ít, nhưng không có biện pháp, trong tình huống nguy cấp, thì không phải là trang bị, mà là kỹ thuật.
Nàng tin tưởng kỹ thuật của mình, khi ở trên chiến trường Trung Đông vì huynh đệ mà làm xử lý khẩn cấp, điều kiện gian khổ hơn so với hiện tại, còn không phải là nàng đem mạng sống của huynh đệ về khi mà ruột chảy đầy đất.
Phượng Vũ Hành chọn nhặt ở trên lầu hai hiệu thuốc, ước chừng đã gần hai canh giờ, mới coi như đã chuẩn bị đầy đủ hết những gì có thể sử dụng để nối xương cho Huyền Thiên Minh, thậm chí bao gồm cả nước muối sinh lý, bình truyền nước đường glucose, và một bộ kim tiêm.
May mắn mà lúc đó nàng còn để tâm tới hiệu thuốc này, cần loại dược phẩm gì cũng có; cũng thật sự may mắn mình cũng tham lam, bình thường đều lấy từ trong quân đội một ít mang đến bên này bán. Nhớ lúc trước khi xuyên qua, vừa mới mang ra một đám còn chưa kịp xem tên dược phẩm, chưa đợi bán, mình đã đi theo máy bay trực thăng nổ tung.
Nhìn gian hiệu thuốc của mình, Phượng Vũ Hành cảm thấy mỗi một thứ nơi này đều không nên lãng phí, ở đây không có thuốc pha chế sẵn, khắp thiên hạ chỉ uống thuốc đăng đúng với niên đại, nếu nàng đưa thứ thuốc này từ từ ra ngoài, vậy không phải bạc ào ào đi vào saol
Đến lúc đó không phải là có thể trở thành cuộc sống của bạch phú mỹ và cao phú suất(1) sao?
(1)Bạch phú mỹ: mỹ nhân trong sáng giàu có? Cao phú mỹ: người giàu có đẹp trai? A Hành đang nghĩ đến mộng đẹp ngàn năm với nam chính đẹp trai.
Trong nháy mắt, như nhìn thây Huyền Thiên Minh ngôi trên xe lăn đứng lên! A, rốt cuộc lần đầu tiên người nọ đứng lên trước mặt nàng... Chỉ là không đợi đắc ý, chợt nghe bên ngoài như có động tĩnh rất nhỏ truyền đến.
Khuôn mặt Phượng Vũ Hành chợt lạnh, thần kinh nhảy lên nhanh chóng bình tĩnh, tính toán vị trí của mình, đi lên lầu ba, lại đi về bên trái hai bước, nàng mới xoa bớt trở lại thực tại.
Khi nàng xuất hiện, vừa lúc ở trên xà nhà trong phòng, chỉ thấy ở cửa có cái bóng cẩn thận xuyên qua ngoại thính đi vào trong phòng.
Phượng Vũ Hành dùng hai đùi ôm lấy xà gỗ, cả người đổi chiều xuống dưới, nhàn nhã tự tại nhìn thân ảnh kia tiếp cận giường ngủ của mình, như ngắm phong cảnh.
Nàng lung lay thân vài cái, đơn giản như đu dây, vừa vặn đạt đến độ cao nhất định để có thể nhìn qua bình phong đến nhất cử nhất động của người nọ bên giường.
Chỉ thấy người nọ đến gần giường, cúi lưng xuống, tùy tiện ném thứ gì đó xuống gầm. Sau đó cũng không quay đầu lại, vội vã quay người về phía cửa, chân tay nhẹ nhàng mở một khe cửa, lách ra ngoài.
Cuối cùng Phượng Vũ Hành cũng động đậy, bỗng nhiên người nhảy lên, trên không trung nhào lộn, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Nàng cử động gân cốt, lần đầu tiến hành thử nghiệm các động tác yêu cầu cao với thân thể này, coi như hài lòng.
Chỉ là người vừa rồi tiến vào...
Mi tâm Phượng Vũ Hành nhíu lại, suy nghĩ trong chốc lát, thì mi tâm đang nhíu lại dẫn ra.
Tôn ma ma, là ý nghĩ trong đầu nàng.
Ba người các nàng bị đưa đến tây bắc ba năm, hạ nhân trước đó trong Phượng phủ nhiều như vậy đều bị đuổi ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất Tôn ma ma, hơn nữa, bây giờ còn có thể trở về tiếp tục hầu hạ Diêu thị, việc này đúng là không thuyết phục.
Chỉ vì tránh đả thảo kinh xà, trước đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà quân cờ Tôn ma ma này của đối phượng đều chịu đựng không nhúc nhích, Phượng Vũ Hành cân nhắc trái phải, chủ nhân sau lưng kia không giống như là Trầm thị.
Lại nói tiếp, nàng không hoài nghỉ sâu với Tôn ma ma, hơn một nửa cũng chỉ là suy đoán và dò xét. Từ tình cảm cá nhân của nàng, Tôn ma ma có phản bội hay không nàng không liên quan, nhưng nếu Diêu thị biết sự thật này, chỉ sợ rất thương tâm.
Nhưng Phượng Vũ Hành không tính sẽ cố ý giấu, Phượng phủ chỗ này nàng lĩnh giáo càng nhiều thì càng thất vọng. Sớm muộn sẽ có ngày chờ nàng làm xong mọi chuyện, hoặc đột nhiên tất cả không còn thấy hứng thú, tất nhiên nàng sẽ rời đi. Đến lúc đó, Diêu thị và Tử Duệ sẽ đi theo nàng.
Dù sao nàng cũng phải bồi dưỡng cảm giác thất vọng cho Diêu thị, nếu không đến lúc chia lìa không thể dứt bỏ.
Đi nhanh hai bước đến cạnh giường, Phượng Vũ Hành ngồi xổm xuống, cúi nửa thân mình xuống gầm giường tìm, cuối cùng đem thứ kia cầm ra.
Thong thả đến bên cửa sổ, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ thấy một con búp bê vải nho nhỏ cắm đầy kim châm. Lại lật con búp bê qua, liền nhìn thấy một tờ giấy rõ ràng viết ba chữ “Phượng Tử Hạo”, phía dưới còn có ngày sinh.
Phượng Vũ Hành bật cười, thủ đoạn cũ.
Cũng chưa từng nghĩ, mặc dù thủ đoạn đã cũ, đối phương đã chuẩn bị một loại thuốc thuyết phục rất mạnh cho nàng...
Buổi sáng ngày tiếp theo đến Thư Nhã viên thỉnh an, vì Diêu thị và Tử Duệ cũng đi, dĩ nhiên Tôn ma ma sẽ phải đi theo hầu hạ.
Phượng Vũ Hành để ý ngôn hành của nàng, thấy đối phương giấu diếm cực kỳ tự nhiên, nếu không phải đêm qua nàng tận mắt chứng kiến, căn bản không nhìn ra vấn đề gì.
Đoàn người đi đến Thư Nhã viện, vừa đi qua ao nhỏ trong viện, Tử Duệ bị một tiểu nha đầu chạy đằng sau đụng phải.
Tôn ma ma mở miệng trước: “Sao mà vụng về hậu đậu vậy?”
Nha đầu kia vừa thấy Phượng Vũ Hành, lập tức liền “A” một tiếng, sau đó vội vã nói: “Chuyện này đúng là có liên quan tới nhị tiểu thư, nhị tiểu thư mau cùng ta đi gặp lão thái thái!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...