Kim Trân cúi người với hai vị di nương, tuy nói hiện tại thân phận giống nhau, nhưng tư thái của nàng vẫn ngay ngắn đoan trang: “Hai vị di nương có điều không biết, đêm đó Đại thiếu gia đánh nha đầu gác đêm hôn mê, đến nằm bên gối Đại tiểu thư, Đại tiểu thư bị hẳn đánh thức kêu to, hẳn còn ở trên giường gắt gao che miệng Đại tiểu thư. Nếu lúc đó Đại phu nhân không vừa vặn đi tiểu đêm, không chừng...”
“Đủ rồi!” Phượng Cẩn Nguyên ngắt lời Kim Trân, nhưng lại cảm thấy sự tình kỳ quái, liền hỏi thêm: “Ngươi nói thật?”
Kim Trân đáp: “Khi đó thiếp thân ở cùng Đại phu nhân hầu hạ, dĩ nhiên là biết” Lại nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư nói: “Đại tiểu thư cũng không có khả năng quên! Nhưng mà... Nếu theo lời Đại tiểu thư, khả năng chỉ là Đại thiếu gia vui đùa thôi, là thiếp thân läm miệng”
“Trầm Ngư” Phượng Cẩn Nguyên nghiêm mặt lại hỏi: “Lời Kim Trân nói là thật?”
Phượng Trầm Ngư hé ra khuôn mặt đỏ bừng, sự kiện kia hơn một năm nay vẫn đều là cái cây đâm trong lòng nàng, càng nghĩ càng ghê tởm.
Nhưng Phượng Tử Hạo dù sao cũng là ca ca thân sinh với nàng, loại tình huống nàng, sao nàng nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng được. Nhưng Kim Trân nói là sự thật, chuyện đêm đó nha hoàn trong viện đều biết, tuy sau đó Trầm thị đã làm ngậm miệng hết, nhưng nếu phụ thân nàng muốn tra, cũng khó nói tra không được.
Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ, chỉ phải tìm cho Phượng Tử Hạo một lý do: “Ngày đó ca ca uống say.”
Phượng Gẩn Nguyên nhìn Phượng Tử Hạo. trên đất, tức giận đến nắm chặt hai tay, thở hổn hển.
Còn chưa chờ hắn nói gì, chợt nghe từ đường nhỏ ngoài viện truyền đến một tiếng khóc động trời: “Tử Hạo al” Sau đó chỉ thấy Trầm thị thân hình mập mạp vặn vẹo đến đây. “Tử Hạo aI Tử Hạo của ta!”
Trầm thị khóc kiểu này nháy mắt làm cho. Phượng Vũ Hành nghĩ đến hai chữ: Khóc tang.
Cùng ý nghĩ với nàng hiển nhiên không chỉ có một, chỉ thấy An thị và Hàn thị cùng nhíu mày, lão thái thái rõ ràng lại gõ quyền trượng: “Khóc cái gì mà khóc! Tôn tử của ta còn chưa chết!”
Trầm thị cũng không so đo với lão thái thái, đột nhiên buông Phượng Tử Hạo ra, xoay người đánh về phía Phượng Vũ Hành.
Vong Xuyên không kịp ngăn cản, hai tay Trầm thị hướng thẳng đến cổ Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành sao có thể để nàng thực. hiện được, ngay lúc tay nàng phóng tới cổ mình cũng vươn tay ra, lại không đẩy Trầm thị trở về, vẫn để hai tay nàng để trên cổ mình. Chỉ là Trâm thị bất luận thế nào cũng không thể sử dụng khí lực hơn nữa, Phượng Vũ Hành nhìn trông gầy. yếu, cánh tay nhỏ bó cũng không biết sao lại có khí lực lớn như vậy, tựa như hai kìm sắt, gắt gao. chế trụ tay nàng.
Trầm thị càng không thể lại càng muốn sử dụng thêm lực, cứ như vậy, mọi người xem trong mắt, chính là Trầm thị liều mạng bóp cổ Phượng Vũ Hành, mà Phượng Vũ hành lại hết sức chống cự. Nhưng hiển nhiên sức của Phượng Vũ Hành không lớn hơn Trầm thị, cũng không to như Trầm thị, hai, ba cái đã bị Trầm thị làm cho lui về phía sau."Mẫu thân! Mẫu thân ngươi muốn làm gì? Cứu... cứu mạng al” Phượng Vũ Hành giả bộ chịu đựng sức lực, còn ho khan vài tiếng.
An thị nóng nảy: “Lão gia! Như vậy sẽ có tai nạn chết người al”
Hai người Vong Xuyên và Hoàng Tuyền càng. diễn, cũng không đi giúp Phượng Vũ Hành, mà là nhất tề quỳ xuống: “Cầu Phượng tướng tha cho. Ngự Vương phi chúng ta! Cầu Phượng tướng tha cho Ngự Vương phi chúng ta!” Nói xong liền ngẩng đầu lên.
Phượng Gẩn Nguyên giơ tay lên, hai gã sai vặt bên người liền vọt lên, ba xuống hai xuống đã kéo Trầm thị đi.
Trầm thị oa oa kêu to: “Buông ra! Ta muốn giết nàng! Ta muốn giết nàng! Ngự Vương phi cái gì, Phượng Vũ Hành mưu hại tiểu cữu tử(1) của hoàng đế tương lai!"
(1) Tiểu cữu tử: Anh vợ..
“Nhanh mang người đi cho ta!” Lời Trâm thị vừa thốt ra, người có phản ứng trước là Phượng. Cẩn Nguyên. Đường đường là Tả thừa tướng, một thân mồ hôi lạnh đều do bị nữ nhân điên rồ này. dọa. “Mang về Kim Ngọc viện! Ai cũng không được để nàng ra ngoài! Tối nay phạt nàng ba mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ!”
Hắn lớn tiếng phân phó, Trầm thị rất nhanh đã bị người mang đi.
Mặt Phượng Trâm Ngư cũng một mảng trắng bệch, ngay cả lão thái thái đều run run.
Ai cũng không nghĩ tới Trầm thị cư nhiên có thể ở trước mặt mọi người đem chuyện bí mật mà người Phượng gia chỉ hiểu trong lòng, nói ra, huống chỉ... Lão thái thái dậm chân! Trong viện này còn có hai nha đầu Ngự vương phủ!
Phượng Vũ Hành làm bộ ho khan một trận, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền chạy lại võ lưng cho nàng, vất vả mới dừng do lại, lúc này mới kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên hỏi: “Hóa ra mẫu thân lại có tâm tư này!” Lại nhìn Trầm Ngư, sau đó gật đầu, “Tỷ tỷ đúng là có tướng mạo khuynh thành, vì sao phụ thân không nói sớm, A Hành muôn lần chết cũng không dám đắc tội với Hoàng hậu nương nương tương lai mà ca ca ruột của nàng!”
“Hoàng hậu nương nương cái gì! Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng bịt miệng của nàng, “Lời nói của một mụ đàn bà điên mà ngươi cũng tin?” Hắn nghĩ nên mau chóng chấm dứt đề tài này, liền đem chuyện của Phượng Tử Hạo lên: “Trước đó các ngươi đánh người sao không hỏi xem là ai? Rốt cuộc hắn là huynh trưởng của ngươi, vạn nhất có chuyện xấu...”
“Phụ thân!" Phượng Vũ Hành tăng âm lượng, “Xin hỏi phụ thân, nếu đêm nay ta không phải vừa vặn tỉnh dậy, ngài cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì? Vừa rồi Kim Trân di nương cũng nói, Đại ca ca ngay cả giường Đại tỷ tỷ cũng dám, hơn nữa đã năm bên gối. Đối với bào tỷ còn như thế, huống chỉ là thứ muội như thế” Khi nói chuyện, đột nhiên che miệng lại, “AI Lời này không thể nói, Đại tỷ tỷ tương lai muốn làm. Hoàng hậu, vạn nhất vị người biết Hoàng hậu nương nương năm ấy mười bốn tuổi bị huynh trưởng mười sáu tuổi năm qua giường, vậy phải làm soa bây giờ?”
Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, Phượng Cẩn Nguyên cũng biết mình
muốn hộc máu, lão thái thái đã có một ngụm máu ngọt lên đến đỉnh cổ họng.Nhưng Phượng Vũ Hành còn chưa nói xong, chợt nghe nàng tiếp tục: “Từ khi các ngươi đi vào Liễu viên vân đều. trách ta, nhưng có nghĩ việc tối nay là lỗi của ai hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...