Thần Y Độc Phi

Lão thái thái đã nghĩ một tát đập chết Hàn thị này! Hãnh diện? Đây cũng gọi là hãnh diện?

Trong kinh thành này ai mà chẳng biết Ngũ điện hạ hoang dâm vô độ, nữ nhân trong phủ một người tiếp một người tới rồi đi, đừng nói là tiểu thiếp, cho dù là trắc phi, nghe nói cũng đã có sáu vị. Hoàng tử như vậy đến cầu thân cũng tính cho Phượng gia mặt mũi sao?

Nhưng trong lòng nói như vậy, trên miệng thì nửa câu đều không dám nói ra. Đó dù sao cũng là một vị hoàng tử, mặc dù không được ưa thích, thế nhưng chưa từng nghe Phượng Cẩn Nguyên nói hoàng thượng có bất kỳ chê trách đối đứa nhi tử này. Bây giờ trong nhà không có người tâm phúc, bà thật khó xử, mặc kệ đáp ứng hay không đáp ứng, dường như đều không dược.

“Tổ mẫu vì sao không nói lời nào?”

Phấn Đại có chút nóng nảy, đến cùng vẫn là tiểu hài tử, mấy tháng trước còn tình sâu như nước với Cửu hoàng tử, nhưng hôm qua một phen ân cần với Ngũ hoàng tử, lập tức hấp dẫn lòng của nàng lệch sang bên kia.


Kỳ thực mà nói, Phượng Phấn Đại nhìn trúng chẳng qua là thân phận hoàng tử của bọn hắn. Huyền Thiên Minh xem như xếp vị trí thứ nhất trong lòng nàng, nhưng người kia y như hoa trong gương trăng trong nước, nàng có lực cũng không chỗ dùng, vừa tiếp cận liền bị thương.

'Thế nhưng Ngũ hoàng tử thì lại khác, không chỉ khen nàng hoàn mỹ, còn mời nàng uống rượu. Phấn Đại cảm thấy, trong gần mười một năm cuộc đời mình, thể diện nhất chính ngày hôm qua. Trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có một mình nàng ngồi xuống chỗ ngồi hoàng tử, vẫn được Ngũ hoàng tử tự mình mời. Không ai có thể tưởng tượng được được ngồi trên cái vị trí này là có bao nhiêu kiêu ngạo, nàng cảm thấy ánh mắt của toàn trường đều ở tập trung tới nàng, trong ánh mắt toàn là ước ao ghen tị.

Không ngờ hôm nay Ngũ hoàng tử tại phái người tới cầu hôn, điều này tàm cho Phấn Đại cảm thấy, tháng ngày nàng nở mặt tại Phượng phủ, rốt cục cũng tới.

Lão thái thái nhìn Phấn Đại nóng?òng, tầm sao không đoán được trong #òng nha đầu kia nghĩ cái gì? Bà thật muốn thẳng thắn đáp ứng, tương?ai bịc gả đi chịu khổ chịu nhục, cũng giết bớt ngạo khí của nha đầu này.

Thế nhưng không được, Phượng Cẩn Nguyên chưa có trở về kinh đô, nàng thật khôcng #àm chủ được. Huống chỉ, nữ nhi tướng phủ đâu thể nói gả ®à gả, mặc dù ®à thứ nữ, tương?ai cũng có sứ mạng của các nàng.

Nữ nhi tìm con rể, tương?ai gả ra ngoài?à phải mang trợ giúp và #ợi ích về nhà mẹ đẻ, nếu hoàng tử khác thì thôi vậy, nhưng tới cửa?à Ngũ hoàng tử nàng quả thực khó xử!

“Phượng?ão phu nhân, ngài xem này việc hôn nhân này..."

Ma ma kia chờ đến hơi không kiên nhẫn.

“Điện hạ có nói, chỉ cần Phượng gia nhận?ấy canh thiếp (ghi tuổi, ngày sanh tháng đẻ của đôi trai gái) ®iần coi như việc hôn nhân đã thành, ngài sẽ đưa sính 9ễ như rước chánh phi tới Phượng phủ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi tứ tiểu thư. Chờ tứ tiểu thư mười #ăm tuổi, việc hôn nhân liền có thể xử lý.”


“Vị ma ma này.” Lão thái thái rốt cục đã mở miệng.

“Ta nghĩ đến ngài cũng biết Phượng tướng đang ở Bắc giới trấn tai họa, trong nhà bây giờ không có chủ mẫu, việc hôn nhân bọn nhỏ thế nào cũng phải do phụ thân nàng tự mình gật đầu mới đúng. Không bằng thỉnh điện hạ chờ một chút, cũng gần hết năm, đứa con trai kia của?ão thân cũng nên hồi kinh.”

“Oái!”

Sắc mặt Ma ma kia thoáng cái đã trầm xuống: “Lão thái thái, #ão nô nghe tời này của ngài có chút không hợp, có phải không tình nguyện? Đây?à nói thế nào chứ? Chúng ta?à vương phủ! Là hoàng tử đứng đắn! Cưới một thứ nữ?àm trắc phi, chuyện này với các người mà nói hẳn?à chuyện tốt to #ớn mới đúng,?ão thái thái không nhanh chóng đáp?ại, còn chờ gì nhỉ?”

Phấn Đại cũng gấp: “Tổ mẫu, ngài chính?à người?ớn nhất trong nhà, phụ thân hồi kinh cũng phải nghe ®ời của ngài, không phải sao?”

An thị nhìn Phấn Đại, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có thể gả cho hoàng tử nên bị vui sướng?àm đầu óc choáng váng. Thế nhưng suy nghĩ thêm, ®ại cảm thấy Phấn Đại cũng thật 8à đáng thương, nữ hài nuôi ở trong nhà không biết nhiều về bên


ngoài, nàng nào có nghe nói những kia việc hoang đường của Ngũ hoàng tử.

Nàng hữu tâm nhắc nhở, nhưng ma ma kia cứ đứng ở trước mặt, cái miệng này dù thế nào cũng không mở được.

Lão thái thái bị hai người này tàm cho đã không có biện pháp, đành phải ném ánh mắt cầu cứu tới Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành ®ại giả vờ ngốc.

“Tổ mẫu ngài nhìn ta àm gì? Ngũ điện hạ cầu hôn?à Tứ muội muội, cũng không phải A Hoành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui