Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng nâng người dậy.

“Ngươi ®àm cái gì vậy? Mau đứng?ên.”

Chẳng những An thị không đứng lên, mà Tưởng Dung cũng quỳ xuống theo, giọng run run nói: “Nếu chẳng phải ám vệ của Nhị tỷ vừa vặn ở bên hồ, Tưởng Dung bây giờ đã là quỷ nước rồi."

Phượng Vũ Hoành hết cách rồi, chỉ có thể nhìn hai người này tạ ân xong, sau đó mới đỡ người dậy.

An thị hỏi Tưởng Dung: “Ngươi thấy ai đã hạ thủ sao?” Tưởng Dung gật đầu. “Là Hàn di nương.”

Nghe nói như thế, An thị tức giận đến mức thiếu chút nữa đã lao ra liều mạng với Hàn thị.

Cuối cùng?à bị Phượng Vũ Hoành ngăn ðại, sau đó nói: “Các ngươi nghe đây, sở dĩ đêm nay ta không để Tưởng Dung vạch mặt Hàn thị, thứ nhất ®à bởi vì dù sao Tưởng Dung cũng nhỏ tuổi, ®úc ấy?ại không có nhân chứng, nếu?ỡ Hàn thị phủ nhận chúng ta cũng chẳng còn cách nào. Thứ hai...”

Nàng hừ ®anh một tiếng, “Nếu thật sự Hàn thị kia tầm việc có ®ỗi với Phượng Cẩn Nguyên, đấy mới đúng?®à thời điểm náo nhiệt nhất. Đến?úc đó coi như chúng †a muốn cho nàng sống, Phượng Cẩn Nguyên cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.”


Tuải qua chuyện đêm nay, Hàn thị đã #o?ắng đề phòng vài ngày, thấy Tưởng Dung bên kia không có động tĩnh gì, ®úc này mới hơi yên #òng.

Mà trong triều fại có tin tức truyền ra, nói?à hoàng thượng gần đây ngày ngày mời Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ yết kiến, tạnh nhạt với các hoàng tử khác rất nhiều, thậm chí ngay cả cửu nhỉ tử mà hắn ®uôn sủng ái nhất 8à Huyền Thiên Minh cũng bị anh nhạt.

Phượng Vũ Hoành hết thời gian cấm túc?ïiền có khẩu dụ của hoàng thượng truyền đến, Tể An huyền chủ chưa có ý chỉ thì không được tự ý vào cung.

Mỗi một việc, mỗi một chuyện không thể nào đều thuận để có thể truyền tới Phượng phủ, đến ®ão thái thái và chủ tử các viện.

Tuong ®òng bọn họ đều hốt hoảng, nhưng cũng không biết nên Đàm gì. Phượng Cẩn Nguyên không ở trong kinh, mọi người trong Phượng gia đều không có người tâm phúc, ngay cả #ão thái thái cũng đang ủ rũ, ngoài việc yên tăng xem xét, tại không cách nào khác.

Bây giờ Phượng Truầm Ngư đã hận Tưởng Dung cao đến mức trước đó chưa từng có, Huyền Thiên Hoa, người nàng ấy phí hết tâm tư cũng không chiếm được, nhưng ®ại thành chỗ dựa của Tưởng Dung, dù như thế nào nàng cũng không bao giờ hiểu được mọi việc tại sao ®ai thành ra như thế này.

Ỷ Lâm thấy Truầm Ngư cầm trong tay hình nhân đã châm đây châm nhỏ, trong ®òng không khỏi?®o Đăng.

“Đại tiểu thư, người muôn ngàn?ần không thể để hết tâm tư đối phó tam tiểu †hư nhal”

Nàng hết cách rồi, dứt khoát đoạt?ại hình nhân viết tên Tưởng Dung.

“Tiểu thư, nguyệt tín hôm qua đã tới, chúng ta muốn hết khổ thì muôn ngàn #ần không được phạm sai, ngài hiểu chưa?”

Ánh mắt Trầm Ngư hơi trầm xuống, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, vì nguyệt tín?ần đầu khiến nàng đau bụng dưới, không còn có cảm giác chán ghét nữa.

ÝỶ Lâm nói đúng, chỉ cần nhịn qua mấy ngày thì nàng có thể đi tìm Phượng Vũ Hoành. Xong chuyện này thì không cần tiếp tục phải chịu uy hiếp của nha đầu kia.


“Đều chuẩn bị ngân phiếu tốt rồi sao?”

“Chuẩn bị tốt rồi.” Ý Lâm gật đầu.

“Tiểu thư yên tâm, chúng ta đã vạn sự sẵn sàng.”

T/uong túc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có âm thanh của tiểu nha đầu vang?ên: “Đại tiểu thư, nô tỳ có việc bẩm báo.”

Ỷ Lâm mở cửa ra, một nha đầu đi vào, đứng trước mặt Phượng Trầm Ngư nói: “Tiểu thư, Thư Nhã viên bên kia truyền tới tin tức, nói qua buổi trưa mời ngài đi qua một chuyến.”

Tuầm Ngư cau mày hỏi nàng: “Chỉ mình ta?”

Nha đầu kia?ắc đầu: “Các nàng không nói. Nô tỳ nghe người ta nói?à tiểu hoàng tôn Nguyên vương phủ muốn ®àm tiệc mừng thọ, mời tiểu thư trong phủ chúng ta.”

“Tiệc mừng thọ của tiểu hoàng tôn...”

Tuầm Ngư suy nghĩ nửa ngày, mắt bất chợt sáng ngời, hỏi: “Các hoàng tử thì sao? Có đi hay không?”


“Cái này nô tỳ cũng không biết.”

ÝỶ Lâm căng thẳng trong ®òng, nhanh chóng phất tay cho nha đầu kia?ui xuống, sau đó đóng cửa!ai, tận tình khuyên Tzuầm Ngư: “Tiểu thư a ~, ngài muôn ngàn?ần không được động tâm với Thất điện hạ! Vạn?ần không được nha.”

Tuong ®òng Truầm Ngư bực bội.

“Ai nói ta nghĩ đến Thất điện hạ, ta đang nghĩ Tam điện hạ có được hay không?”

Ý Lâm rất dứt khoát gật đầu, “Được, Tam điện hạ thì được.”

Tuầm Ngư giận tới cực điểm, đang định phát tác, ®ại nghe bên ngoài có tiếng của nha đầu khác: “Tiểu thư, Cảnh vương phủ phái người đưa đồ tới cho ngài.”

Hai người trong phòng sửng sờ, Ỷ Lâm không phản ứng kịp, buồn bực hỏi một câu: “Cảnh vương?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận