Thần Y Độc Phi

Hai vị ma ma thạt bị lời nàng dọa mất, đặc biệt là Vương ma ma, roi đang vung lên giữa không trung thì ngừng lại.

Ngược lại Lưu ma ma sau khi ý thức được những gì nàng nói, tức giận nói: “Bọn ta là phụng lệnh của hoàng hậu tới đây, Ngự vương phi den đủi hay không liên quan gì đến bọn ta?”

Nghe Lưu ma ma nói thế, Vương ma ma cũng phục hồi tỉnh thần lại, lập tức ý thức mình bị đứa bé nàng hù dọa, thẹn quá hóa giận trong lúc nhất thời roi trong tay làm nàng đau đến kêu to oa oa.

“Các người đừng đánh nàng!” Hàn thị vừa thấy Phấn Đại bị đánh, lập tức sợ, vội vàng tiến lên đem nàng bảo. vệ trong lòng: “Hai vị ma ma bớt giận, bớt giận!”

Nhưng nào có thể, vừa mới mất mặt mũi, lúc này không tìm về thì lúc nào?

Vương ma ma liền nói: “Phượng gia lão thái thái cũng nói, không cần chúng ta lưu tình, phiền di nương tránh ra cho!” Vừa nói một bên vừa vung roi xuống.

Phấn Đại không kịp tránh, đau đến trực tiếp khóc.


Hàn thị cuống cuồng, dứt khoác dùng thân thể mình bảo vệ, mắt thấy roi rơi trên người Hàn thị, Phấn Đại đột nhiên kêu to: “Các người càn rỡI Dám làm bị thương người nối dõi Phượng gia, có biết phải chịu tội gì không?”

Lưu ma ma lấy tay ngăn cổ tay Vương ma ma lại, roi ngừng giữa không trung: “Tứ tiểu thư nói gì? Nối dõi?”

“Không sai!” Phấn Đại đem Hàn thị kéo ra phía sau mình, hất cầm hướng về phía hai vị ma ma cao giọng nói: “Hàn di nương đang mang trong mình giọt máu của Phượng gia, các ngươi tuy là ma ma trong cung, cũng phải biết quyền lời gia quyến của chính nhất phẩm đại quan chứ! Nếu hài tử bị làm sao thì hoàng hậu nương nương cũng không thể bảo vệ được các ngươi đâu!”

Những lời này của nàng thật sự là đã làm hai vị ma ma bị dọa sợ, roi trên không từ từ rơi xuống, không đề cập đến chuyện đánh nữa.

Nhưng ánh mắt của hai người dừng lại trên người Hàn thị, không ngừng lên xuống, ánh mắt lộ vẻ nghỉ ngờ.

“Hàn di nương mang thai?” Lưu ma ma nhìn Hàn thị, nghiêm túc hỏi.

“Đúng." Phấn Đại vội vàng đáp.

“Lão nô đang hỏi Hàn di nương.” Người ta không quan tâm Phấn Đại, chỉ nhìn chằm chằm Hàn thị, chờ nàng trả lời câu hỏi.

Hàn thị run sợ tại chỗ, lời nói bị ngăn ở cổ họng, không biết phải trả lời như thế nào.

Phấn Đại trợn mắt nhìn nàng một cái: “Đây là chuyện tốt, sao lại không dám nói chứ?”


Nàng bị Phấn Đại ép không còn biện pháp, không thể làm gì hơn là gật đầu: “Đúng, ta đã mang thai rồi.”

Hai ma ma kia nghe câu trả lời, trên mặt hiện lên vẻ nghỉ hoặc sâu hơn. Sống nửa đời người, lại ở trong cung có nhiều nương nương xung quanh, nhìn một cái là biết các nàng như thế nào nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra Hàn thị có dáng vẻ của người đang mang thai, làm sao nàng có thể một mực chắc chắn như thế?

Nhưng nghe nàng nói như thế, các nàng cũng không thể cứng rắn phản bác, chỉ đành hậm hực thu lại roi, lại suy nghĩ về chuyện Phượng Vũ Hoành vẫn bực mình vì bị Phấn Đại lừa.

Chẳng qua là bên phía Phượng Vũ Hoành bị phạt úp mặt vào tường cơ hồ chưa đủ, hai ngày sau, Phượng Trầm Ngư đang ở trong sân thì lại nhận được một tin khác —— “Bên kia người của Tam lão gia hỏi thăm được, mấy ngày nay Nhị tiểu thư phái người tới Văn Tuyên vương phủ, Hữu tướng phủ cùng Bình Nam tướng phủ nhưng mà đâu cũng đóng chặt cửa không tiếp.”

Trái tim Trầm Ngư níu chặt hơn, nàng biết Phượng Vũ Hoành đang đi quan hệ. Cái này nói lên vấn đề hiện nay rất khó giải quyết, nhất đính phải nhờ người khác giúp sức. Đáng tiếc rất rõ ràng, đối phương không ai muốn hỗ trợ.

Cho tới bây giờ, nàng cũng không hy vọng Phượng Vũ Hoành có thể bình an vô sự vượt qua.

“Hôm nay là ngày mấy?” Đột nhiên nàng hỏi.

Ý Lâm biết ý, chuyện mấy ngày như cái cọc trong lòng Trầm Ngư, vì vậy vội vàng nói: “Gần được nửa tháng rồi.”


“Mới được nửa tháng." Sắc mặt Trâm Ngư càng trâm hơn: “Ngươi nói xem, nàng ta có thể chống đỡ được nốt nửa tháng không?” Hỏi xong, không đợi Ỷ Lâm trả lời, liền tự mình lắc đầu: “Có được hay không thì cũng chẳng ai nói được, cái này phải xem ý tứ của hoàng thượng rồi. Ta chỉ cầu nha đầu Phượng Vũ Hoành kia ngàn vạn lần đừng có phạm lỗi nữa, ta không quan tâm nàng sống hay chết, chỉ cần xong việc của ta là được.”

Ỷ Lâm cũng thay Trầm Ngư cuống cưồng, vốn chuyện đang tốt, ai nghĩ được người luôn được các đại nhân sủng ái, đi tới đâu cũng nghe hô hoán Nhị tiểu thư, đốt nhiên lại xảy ra chuyện như thế này. Đừng nói nửa tháng, nói không chừng sáng sớm ngày mai có thể truyền tới tin Nhị tiểu thư hoàn toàn xong đời, đến lúc đó, chuyện của Đại tiểu thư biết tìm ai?

“Ngươi cẩn thận ghi chép lại ngày tháng.” Cẩn thận dặn dò Ỷ Lâm: “Phải ghi lại từng ngày, tới đúng ngày, lập tức cầm bạc tới tìm Phượng Vũ Hoành, không được chậm trễ.”

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã nhớ rồi."

Cẩn thận dặn dò một hơi, nàng suy nghĩ khi chuyện này xong xuôi, phải lập tức phủ sạch quan hệ với Phượng Vũ Hoành, để tránh liên lụy như vậy nàng được nhiều hơn mất.

Mà lúc này bên trong Đồng Sinh Hiên, phát ra từng trận rên la từ phòng của Phượng Vũ Hoành —— “Nhẹ một chút mà! Đau! Tốc độ ngươi mau chút...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui