Thần Y Độc Phi

'Thanh Sương nói với Huyền Thiên Dạ: “Thời gian nô tỳ đến phủ châu cũng không ngắn, cũng vào phòng Nhị tiểu thư mấy lần, cho tới nay vẫn chưa thấy qua Phượng Hoàng trâm kia, lần đầu tiên thấy nó cũng là hôm qua ở tửu lâu. Nô tỳ nghĩ có khi nào chúng ta là tìm sai chỗ rồi, nó căn bản không ở chỗ Nhị tiểu thư mà ở chỗ Ngự vương điện hạ không?”

Vấn đề này Huyền Thiên Dạ cũng có nghĩ qua nhưng như thế cũng không lý giải được chuyện Thanh Sương hôm nay thất thủ.

Huống chi... “A Nô.” Đây vốn là tên Thanh Sương: “Ngươi đi theo bổn vương được bao nhiêu năm?”

Thanh Sương cả người run lên, vội vàng nói: “Từ năm bốn tuổi được điện hạ cứu, cho đến bây giờ đã mười hai năm.”

“Mười hai năm.” Huyền Thiên Dạ nhìn nàng, trong mắt thoáng một tia tàn nhẫn: “Mười hai năm tình nghĩa, không bằng một bộ khuyên tai ngọc?”

“Chủ tử.” Thanh Sương kinh hãi, sợ hắn để bụng chuyện này. “Nô tỳ thật sự không biết Đại hoàng tử, cũng chưa từng gặp qua ngài ấy.”

Đáng tiếc, Huyền Thiên Dạ lại tin những gì Phượng Vũ Hoành nói, huống hồ chỉ Thanh Sương không lấy ra được Phượng Hoàng trâm, chính mắt hắn lại thấy Phượng Vũ Hoành bỏ trâm vào tay áo, các chứng cứ hắn có đều chứng minh, nha đầu tên A Nô này có lòng phản bội hắn.


“Người đâu?” Huyền Thiên Dạ gầm một tiếng, bên ngoài lập tức có thị vệ tiến vào. “ÐĐem nàng nhốt lại, không chết là được.” Ném lại một câu nói rồi xoay người bỏ đi.

Thanh Sương mắt thấy Huyền Thiên Dạ rời đi, không có chút tình cảm nào, dù nàng quy xuống đất mặc cho tên thị vệ lôi kéo. Nàng lớn tiếng gọi hắn: “Chủ tử.” Nhưng đối phương vẫn không ngoảnh đầu lại.

Ngày kế có một tin tức lớn truyền ra ngoài —— Ngự Vương phi tương lai làm mất Phượng Hoàng trâm mà Hoàng thượng ban cho!

Lúc tin tức này truyền đến Phượng phủ, lão thái thái đang uống trà, nghe nha đầu truyền lời nói, một ngụm trà vướng ở cổ họng xém chút là làm nàng sặc chết.

“A Hoành đâu?” Lão thái thái vội vàng hỏi Triệu ma ma: “Mau, đi sai người gọi A Hoành đến cho ta.”

Triệu ma ma đáp lời, nhanh chóng gọi một nha đầu đi đến Đồng Sinh Hiên, lão thái thái tiếp tục nói: “Phượng Hoàng trâm là vật gì? Nàng lại có thể dễ dàng làm mất? Ngươi nói xem tin tức này là thật hay giả?”

Triệu ma ma cũng kinh hãi, hôm qua nàng từ Tiên Nhã lâu về còn rất tốt, chẳng lẽ chuyện phát sinh sau khi nàng đi?

“Lão thái thái.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Bất kể tin đồn bên ngoài là thật hay giả đối với Nhị tiểu thư đều không tốt.”

“Đâu phải chỉ có mình nàng không tốt." Lão thái thái buồn bực nhưng không có cách nào: “Quan trọng là Phượng gia chúng ta, vốn Cẩn Nguyên là được hoàng thượng trọng dụng nên mới được cử đi Bắc giới, cơ mà đi phân ưu về chuyện nạn tai, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi nói xem...”

Lão thái thái gấp đến độ không biết nói như thế nào, muốn nói Phượng Vũ Hoành không chịu thua kém cứ liên tiếp gây ra chuyện nhưng không thể mở lời. Dẫu sao. mấy ngày nay, ta cũng tận tình chăm sóc cái eo này của mình.

Nhưng không nói trong lòng lại khó chịu.

Cứ như vậy đau đầu về Phượng Vũ Hoành, kết quả là nha đầu được sai đi chỉ trở về một mình.


“Nhị tiểu thư đâu?” Triệu ma ma nhìn về phía sau nàng: “Chẳng phải để cho ngươi đi mời sao?”

Nha đầu kia bước nhanh về phía trước, hành lễ nói: “Cô nương Hoàng Tuyền ở Đồng Sinh Hiên nói Nhị tiểu thư làm mất Phượng Hoàng trâm, hiện tại đang úp mặt vào tường hối lỗi, nghe nói...Là khẩu dụ của hoàng thượng.”

Lão thái thái nghe thế thiếu chút là ngất tại chỗ: “Khẩu dụ của hoàng thượng? Từ lúc nào thế?”

Nha đầu kia nói: “Nô tỳ không biết, chỉ biết là trực. tiếp được truyền vào Huyện chủ phủ.”

Triệu ma ma suy nghĩ một hồi, trấn an lão thái thái ói: “Làm mất vật quan trọng như vậy, cũng chỉ phạt úp mặt vào tường hối lỗi, nghĩ lại thì hoàng thượng cũng không thật sự giận dữ, chỉ làm ra vẻ vậy thôi? Vã lại, lão thái thái yên tâm, khẩu dụ của hoàng thượng đưa thẳng vào Huyện chủ phủ có nghĩa là không liên quan gì đến Phượng phủ chúng ta.”

Lão thái thái cũng cảm thấy như vậy, gật đầu một cái, tuy lòng vẫn không thể buông xuống nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ phân phó người làm: “Mấy ngày nay các ngươi để ý một chút tin tức bên ngoài, cả những tin nhỏ nhặt, nghe ngóng rồi báo lại với ta.”

Chuyện Phượng Vũ Hoành làm mất Phượng Hoàng trâm bị phạt, không chỉ lão thái thái nghe được tin tức, cả bên Hàn thị cũng nghe được.

Lúc đó, Phấn Đại đang bị hai vị ma ma nghiêm khắc dạy dỗ, đầu đang đội một chén nước đứng trong sân, Bội nhi cùng Hàn thị vừa nói chuyện vừa cố ý tăng âm lượng lớn một chút, vừa vặn có thể làm Phấn Đại nghe thấy.


Nha đầu kia vốn đang bị dạy dỗ không có tâm tình, nhưng khi nghe được tin này giống như một liều thuốc mạnh châm vào lòng, nháy mắt cả người ủ rũ như sống dậy.

“Ngươi nói gì?” Phấn Đại cũng không để ý đến chén nước trên đầu nữa, vừa nghiêng người vừa hỏi Bội nhi: “Phượng Vũ Hoành làm mất Phượng Hoàng trâm?”

Hành động này, động tác khác mạnh, chén nước trên đầu “Ba” một tiếng rớt xuống đất bể.

Vương ma ma liền cả giận, vung roi đi tới.

Phấn Đại căn bản không nhìn nàng, chỉ một lòng hăng hái hỏi thăm Bội Nhi: “Chuyện ngươi nói là thật?”

Bội Nhi gật đầu: “Bên ngoài đồn ầm lên như thế, nô tỳ cũng là nghe được từ bên Thư Nhã viện, là lão thái thái cho người đi hỏi thăm, là hoàng thượng hạ khẩu dụ phải úp mặt vào tường hối lỗi!”

“Ha ha ha!” Phấn Đại đột nhiên cười dữ dội, bỗng xoay người một cái, chỉ thẳng vào ma ma đang đi tới lớn tiếng nói: “Chớ đắc ý, Ngự Vương phủ của các ngươi gặp xui xẻo rồi! Nàng làm mất Phượng Hoàng trâm, đây chính là vật do hoàng thượng ngự ban, là vật định thiên hạ đó, các ngươi nói xem, làm mất vật như vậy, thì nàng sẽ gặp chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui