Phượng Cẩn Nguyên cũng không rõ là sao mình lại lo lắng, chỉ là mấy thất thiếp cùng mấy đứa con gái này của hắn, ai cũng không tầm thường. Thẩm Thanh chỉ là một người đọc sách, so với những nữ nhân này chỉ sợ tại sao chết cũng không biết.
Nhưng cái này hẳn không thể nói ra, dù sao hắn cũng không thể nào mang Thẩm Thanh theo bên người, 'Thẩm Thanh từ nhỏ đã thân thiết với hắn, hắn (PCN) cũng không thể đuổi hắn (TT). Chỉ quay đầu lại dặn vài câu, đồng thời cảnh cáo đám nữ nhân này: “Thẩm Thanh. nếu như ở Phượng phủ đỗ đạt, thì cũng là vinh dự đối với phủ chúng ta, nên các ngươi tuyệt đối không được mặc. kệ.”
Phượng Vũ Hoành biết nói như vậy là nhắm đến nàng, nhưng cũng im lặng, liền đàng hoàng đứng phía sau An thị với vẻ mặt xinh xắn, làm Phượng Cẩn Nguyên cũng không nói được gì thêm.
Thấy Phượng Gẩn Nguyên thật sự sắp đi, Kim Trân rút cuộc cũng không nhịn được nữa, xoắn khăn khóc rít cả lên.
Nàng khóc làm Phượng Cẩn Nguyên đau lòng, định qua khuyên vài câu, lại nghe Phấn Đại bất chợt mở miệng: “Ngươi làm gì vậy? Phụ thân ra ngoài làm việc, là phong sai đại thần do Hoàng thượng tấn phong, đây là chuyện tốt, sao ngươi lại khóc? Đi đưa tang à?”
Kim Trân bị nói, tức khắc nín lại, chỉ là đưa mắt hướng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, vẻ mặt ủy khuất.
Phượng Cẩn Nguyên trừng mắt nhìn Phấn Đại, chuẩn bị răn dạy hai câu, Hàn thị lại tiến lên giật nhẹ tay áo của hắn, nói: “Lão gia, Phấn Đại còn là tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói chuyện có lúc hơi quá đáng, ngài đừng so đo với nàng.”
Giọng điệu nhẹ nhàng đến độ hận không thể tan chảy, Phượng Cẩn Nguyên sao có thể tiếp tục trách Phấn Đại, chỉ có thể an ủi Kim Trân: “Nhiều nhất là sang năm mới, thì ta trở về."
Kim Trân gật đầu, cuối cùng cũng không dám rơi một giọt nước mắt.
Phấn Đại xưa nay là người chuyên gây sự, thấy Phượng Cẩn Nguyên cùng Kim Trân nói chuyện hòa hảo trong lòng nàng không thoải mái nhưng lại không thể luôn gây sự với Kim Trân, con ngươi Phấn Đại chuyển động liền chuyển tới bên Phượng Vũ Hoành: “Nhị tỷ hôm nay sao một chữ cũng không nói?”
Phượng Vũ Hoành nhìn Phấn Đại chớp mắt, nói: “Trong đám tiểu bối chỉ có ngươi là đang nói chuyện, những người khác đều hiểu quy củ.”
“Nhị tỷ mắng ta là không hiểu quy củ? Ta nhớ phụ thân nói có hai câu thì đã sao?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Không sao cả, ngươi muốn nói thì cứ nói, không ai cản. Chỉ là ta phải nhắc. nhở ngươi, là tiểu bối phải hiểu, lúc trưởng bối nói chuyện, không nên tùy tiện xen vào. Đây đều là người trong nhà nên không ai tính toán với ngươi, nhưng nếu để thành thói quen, tương lai làm vợ người ta, như thế là phải chịu thiệt.”
“Cái gì trưởng bối với không trưởng bối? Các nàng đều là thất thiếp! Chúng ta mới là chủ tử chân chính!” Phượng Phấn Đại liều mạng nói một câu này làm cho tất cả mọi người đều nhìn nàng trợn mắt.
Nhưng nào có người nào nói được gì? Phấn Đại nói không sai, thất thiếp là người không có địa vị nhất, thậm chí cả nha đầu trong viện cũng không bằng. Các nàng không có tư cách để cho hài tử của mình gọi là mẫu thân, cũng không thể trực tiếp gọi tên hài tử, phải gọi là thiếu gia, tiểu thư. Phấn Đại xem thường, ai cũng không thể nói gì.
Thấy tất cả mọi người đều cúi đầu không nói, ngay cả Hàn thị cũng bị nói đến mất mặt, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhịn không được nổi giận, chỉ vào Phấn Đại: “Rốt cuộc là ai dạy ngươi thành như vậy? Sao giống nữ nhi của Phượng Cẩn Nguyên ta chứ? Thật mất mặt!”
Nói xong xoay người nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Phấn Đại bị mắng đến nổi không dám lên tiếng, cúi đầu cùng mọi người bước ra ngoài, thì nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều đại thân đang đợi, vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên đi ra, dồn dập chắp tay nói: “Chúng ta đến tiên Phượng tướng, Phượng tướng thân chỉnh đi Bắc giới cứu trợ, chia sẻ chính sự với Hoàng thượng, quả đúng là tấm gương sáng!”
Phượng Cẩn Nguyên cũng đáp lễ hàn huyên với mọi người.
Phấn Đại đã sớm thấy có rất nhiều xe ngựa dừng lại †rước cửa Phượng phủ, tính gây sự lại trổi lên — “Chẳng phải Nhị tỷ có một chiếc xe ngựa vô cùng tốt sao? Phụ thân đi chuyến này khá xa xôi, sao không đưa phụ thân mượn?” Nàng tự cho là đang vì Phượng Cẩn Nguyên mà lên tiếng nên lúc nói càng không kiên kị. “Tuy nói Nhị tỷ bây giờ là đích nữ, nhưng về một số mặt thật không bằng Đại tỷ lúc trước, chiếc xe ngựa của tổ mẫu là do Đại tỷ tự tặng chứ đâu? Đó mới gọi là có hiếu a.”
Phượng Vũ Hoành chỉ nhìn Phấn Đại rồi cười: “Xe ngựa kỉa của ta là do Hoàng thượng đích thân ban thưởng, Tứ muội cảm thấy có thể đưa người khác dùng không? Còn nữa, phụ thân là khâm sai đại thần, xuất hành đương nhiên là cưỡi kiệu xe khâm sai, thứ ngươi thấy chẳng qua là xe ngựa hạ nhân Phượng phủ.”
Phấn Đại bị nàng nói chặn không biết nói thế nào. đành im lặng, không khỏi trợn trừng mắt, xoay người không nhìn nàng nữa.
Phượng Cẩn Nguyên không muốn nhìn nữ quyến nhà mình trước mặt người ngoài bất hòa, nhanh chóng chấp tay nói với chúng đại thần đưa tiễn: “Thời gian không còn sớm, bổn tướng muốn khởi hành sớm, đa tạ chư vị đại nhân đến đây đưa tiễn.”
Đang nói chuyện, đã có đội khâm sai từ đầu khác của phố đi về phía bên này, ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên chuẩn bị lên kiệu, chợt nghe từ xa có người hô lớn tiếng: “Phượng tướng, chậm đã -”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...