Thần Y Độc Phi

Lão thái thái nghe nàng nói, gật đầu lia lịa, liên tục khen ngợi: “Không hổ danh là đích nữ của Phượng gia, phong thái như thế này thì phải học đấy." Vừa nói vừa nhìn về phía Trầm Ngư.

Không chờ nàng nói hết câu, Trầm Ngư đã chủ động nói: “Nhị muội hiểu chuyện sớm, tôn nữ thấy mừng thay cho Nhị muội, sau này sẽ theo Nhị muội học hỏi nhiều hơn, thỉnh tổ mẫu yên tâm.”

Lão thái thái gật đầu, không nói thêm gì nữa. Phượng Phấn Đại bắt đầu như ngồi trên đống than, thái độ của Phượng Trầm Ngư đối với Phượng Vũ Hoành khiến nàng bắt đầu bất an. Nếu như hai vị tỷ tỷ này bất chợt liên hợp lại thì đối với nàng không phải chuyện tốt.

Thư Nhã viện giải tán, Phấn Đại kéo Hàn thị bước nhanh trở về tiểu viện của mình.

Hàn thị bị nàng kéo mấy lần đều suýt ngã, thật vất vả mới vào được phòng, đóng cửa lại, mới bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi lại muốn làm gi?”

Phấn Đại đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hàn thị: “Làm gì? Ngươi còn hỏi ta? Ngày mai phụ thân phải rời kinh, lần này đi cũng phải đến năm mới mới trở về, sao ngươi không chút sốt ruột vậy?”


“Ta nên lo lắng thế nào?” Hàn thị kì quái hỏi: “Phụ thân ngươi được phong làm khâm sai, là do Hoàng thượng phái đi làm việc, mọi người trong phủ đều phải chờ, ngươi ầm ï cái gì?”

“Bọn họ chờ ngươi cũng chờ sao?” Phấn Đại hoàn toàn hiểu được dáng vẻ của Hàn thị: “Bản thân mình thiếu gì mà còn không biết sao? Ngươi thiếu nhi tử. Ta thiếu đệ đệ! Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không nóng lòng chút nào sao?”

Hàn thị sao có thể không sốt ruột, ngược lại nàng rất sốt ruột là đằng khác, Phượng Cẩn Nguyên hàng đêm đều ngủ lại Như Ý viện với Kim Trân, cho dù nàng có gấp cũng không thể đến Như Ý viện cướp người. Huống hồ, nếu có đi cũng chưa chắc có thể giành được người về.

“Di nương! Mẫu thân!" Phấn Đại cuống lên: “Bây giờ là cơ hội tốt! Trong phủ không còn chủ mẫu, Phượng Trầm Ngư bị hủy, Diêu thị khó khăn lắm mới có lại vị trí chủ mẫu nhưng lại tự tay mình cầm thánh chỉ hủy đi, An thị thì như trái đồng mềm dễ nặn, Kim Trân chẳng qua chỉ là xuất thân từ hạ nhân, hơn nữa lại không có hài tử, trong phủ này người có cơ hội nhất là ai? Còn không phải chúng ta sao? Chỉ cần ngươi sinh nhỉ tử cho phụ thân, phụ thân tuyệt đối sẽ đưa ngươi lên vị trí chủ mẫu. Đến lúc đó ta sẽ là đích nữ, cho dù Phượng Vũ Hoành

cũng là đích nữ thì đã sao, đích thứ nữ cũng là đích nữ.

Lời nói của Phấn Đại làm tâm Hàn thị bắt đầu dao. động, cảm thấy đứa nhỏ này phân tích có lý, bây giờ là cơ hội tốt nhất để tranh thủ tình cảm, nàng có thể giở chút thủ đoạn chiếm lấy tình cảm của Phượng Cẩn Nguyên, thế nhưng...“Phụ thân ngươi mai xuất phát rồi, có tính toán thì cũng phải chờ hắn quay trở về.”

“Không phải còn chưa đi sao?” Phượng Phấn Đại cười lạnh một tiếng. “Còn đêm nay, ngươi đem những thứ tốt chưa dùng bao năm nay ra dùng đi, kể cả hạ dược cũng phải giữ được phụ thân!”

Hàn thị cả kinh, bỗng nhiên nhớ tới thời gian nàng mới vào phủ, khi đó vì muốn trói chặt Phượng Cẩn Nguyên nên đem không ít vật tốt phong nguyệt tình trường dùng trong phòng này. Sau này Phượng Cẩn Nguyên vẫn sủng ái nàng lúc đó mới từ từ không dùng nữa, mãi đến khi có Phấn Đại, nàng sợ nữ nhân mới sinh hài tử sẽ không giữ được Phượng Cẩn Nguyên, lúc này. mới bắt đầu dùng lại. Dùng một thời gian thì hẳn đến khi Phấn Đại bảy tuổi, tức là ba năm trước mới thôi không dùng nữa.

“Ngươi nhắc mới nhớ, hình như còn hẳn hai cây nến.” Nàng nhìn Phấn Đại chợt cau mày: “Sao ngươi biết?”


Phấn Đại liếc nàng một cái: “Mấy thứ đó khi ta sáu tuổi thì đã phát hiện rồi. Phụ thân hiện đang ở Tùng viện, ngươi vẫn nên tìm cách lừa hắn tới viện này đi.”

Hàn thị không lên tiếng, vẫn cân nhắc trong chốc lát, bất chợt ánh mắt sáng lên, hối Phấn Đại: “Ta biết rồi, ngươi về phòng của mình đi, đừng ở lại đây làm gì.”

“Được, ngươi biết làm sao thì tốt rồi.” Nói xong, xoay ngươi rời khỏi phòng.

Hàn thị cảm thấy suy nghĩ của nữ nhỉ mình dường như có hơi vặn vẹo, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ mong có thể sinh được một đứa con trai, chỉ cần địa vị của các nàng trong cái nhà này có thể nâng cao, Phấn Đại tự nhiên cũng sẽ chuyển biến tốt.

Nàng quyết định làm, đến ngăn tủ phía dưới cùng lấy ra một bộ xiêm y.

Đấy là một bộ trang phục mùa hè, vải do sợi bạc mỏng dệt thành, cả bộ đều là màu hồng, sợi bạc lấp lánh lập lòe rất dễ nhìn. Quan trọng nhất là, bộ xiêm y này cực kì mỏng, nhìn vào có thể dễ dàng nhìn thấy yếm bên trong, cổ áo cũng mở rất lớn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.


Lúc trước, Phượng Cẩn Nguyên lần đầu nhìn thấy Hàn thị, nàng chính là ở Thanh Nhạc lâu mặc bộ xiêm y này ngồi sau mành vải đánh đàn cho hắn.

Hàn thị không quan tâm bây giờ là mùa gì, thay xong xiêm y, lại nghĩ rồi khoác một chiếc áo khoác to dày ra ngoài, lúc này mới phân phó nha đầu bên cạnh: “Đi nói nhà bếp, chuẩn bị mấy thứ rượu và thức ăn, lát nữa lão gia sẽ t: hấy tiểu nha đầu vâng lời ra khỏi phòng, lúc này mới lấy hai cây nến hồng ở dưới đáy rương ra, thay cho hai cây nến vốn có bên giường, sau đó quấn chặt lấy áo choàng, nha hoàn cũng không mang theo, vội vã chạy tới bên phía Tùng viện.

Lúc đó, Phượng Vũ Hoành đang ở trong dược thất của Đồng Sinh Hiên, nàng tự sửa lại một bao dược giao cho Vong Xuyên, dặn dò: “Nhất định phải giao tận tay cho Thất ca, cách dùng cùng liều lượng ta đều viết lên trên giấy. Mặt khác, ta muốn đi một chuyến đến đại bản doanh ở ngoài thành, ngươi đi nhanh trở về, nếu như về kịp, đêm nay liên xuất phát.”

“Hôm nay tâm tình tiểu thư không được tốt, phải chăng có chuyện gì sao?” Vong Xuyên nhớ lại lúc ở Thư Nhã viện, Phượng Vũ Hoành thất thần, không khỏi có chút bận tâm.

Phượng Vũ Hoành nhíu chặt lòng mày, có chút phiền muộn: “Chắc chắn là có chuyện rồi, chỉ là ta không biết đến cùng là chuyện gì, trước mắt đợi ta nhìn thấy Huyền Thiên Minh đã, tóm lại lần này Phượng Cẩn Nguyên đi Bắc giới, không đơn giản chỉ vì trấn áp thiên tai đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui