Thiên Vũ hài lòng nhìn phản ứng của người nhà họ Phượng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, suy nghĩ thêm một chút, lại mở miệng nói: “Phượng ái khanh là quan Nhất phẩm, là tả thừa tướng trẫm nể trọng nhất, nhưng chủ mẫu Phượng gia cư nhiên lại không phong cáo mệnh, điều này là do sơ suất của trầm.”
Phượng Cẩn Nguyên nghe thấy liên hiểu đây là muốn phong cáo mệnh cho Diêu thị?
Thôi, chỉ cần hoàng thượng không truy cứu những chuyện khác là được, phong thì phong thôi, tả hữu là vinh quang của Phượng gia, với hắn mà nói cũng không có bất kỳ bất lợi nào, chỉ là...
Hắn liếc mắt nhìn Trầm Ngự, trong lòng đành thở dài.
Cái gì mà mệnh phượng với không mệnh phượng, cũng không che chở vị trí đích nữ Phượng gia, ngươi từng thấy hoàng hậu nhà ai là con thứ chưa?
“Chương Viễn, chuẩn bị cẩm gấm Lương Nhân, trục ngọc, nghĩ công văn cáo mệnh. Phong nhi nữ Diêu Hiển Diêu...” Thiên Vũ nói một nửa thì dừng lại, quay đầu hỏi hoàng hậu: “Nàng ấy gọi là cái gì Diêu nhỉ?”
Hoàng hậu nhanh chóng nói: “Diêu Thiên Nhu.”
“Đúng rồi!" Thiên Vũ nói lại: “Phong nhỉ nữ Diêu Hiển Diêu Thiên Nhu thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ấn phong chế cáo chỉ bảo (đóng vào các tờ huấn giới hay chiếu lệnh sai phái các quan văn võ), chiêu cáo thiên hạ."
Người nhà họ Phượng tập thể dập đầu: “Tạ chủ long Thiên Vũ lúc này mới lộ ý cười: “Ân, như vậy được rồi, con dâu trẫm sao có thể làm thứ nữ được, đứng dậy đi"
Mọi người rốt cục có thể đứng, Trầm Ngư phải dựa vào Ỷ Lâm nâng mới có thể miễn cưỡng đứng lên, một đôi mắt ủy khuất nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, nhưng cha nàng căn bản không có tâm tư nhìn nàng.
Nữ nhi Diêu Hiển Diêu Thiên Nhu? Vì sao hoàng thượng không nói vợ của Phượng Cẩn Nguyên? Trong lúc nhất thời, hắn lại không nhìn thấu tâm tư hoàng thượng.
Mà lúc này, Phấn Đại nhìn thấy rõ tình thế, lập tức. hướng sát bên người Phượng Vũ Hoành, thân thiện nói: “Nhị tỷ có nhớ Phấn Đại không?”
Phượng Vũ Hoành nhìn tứ muội này, chỉ cảm thấy. tiềm lực của nha đầu này so với Trầm Ngư còn muốn lớn hơn, mới mười tuổi mà có tâm tư giở trò như thế, sau này lớn lên cũng chỉ sợ không dễ sống chung.
“Tứ muội không được về hương tế tổ, thật đáng tiếc.” Nàng không nói không có nghĩa là nàng không nghĩ, chỉ ném một câu nói lập lờ, khiến Phấn Đại không hiểu được †âm tư của nàng. Đặc biệt là con mèo đang được ôm trong lòng, Phấn Đại nhìn cặp mắt kia thế nào cũng cảm thấy sợ hãi, không khỏi lui về sau mấy bước, thẳng thắn trốn sau lưng Phượng Trầm Ngư.
Lúc này, chợt nghe có người “Di” một tiếng, mở. miệng nói: “Lại có người đến!”
Đám người dồn dập nhìn lại mặt hồ, quả nhiên lại có thêm một chiếc thuyền nhỏ đậu sát bờ, một vị quý phụ hoa phục đi xuống thuyền, chạy thẳng tới giữa.
“Chúc mừng đệ muội được phong huyện chủ, cũng thuận chúc Diêu phu nhân được phong cáo mệnh.” Phu nhân kia tiến lên trước, hướng Phượng Vũ Hoành cười chân thành, lúc này mới quỳ xuống hướng Thiên Vũ dập đầu: “Con dâu khấu kiến phụ hoàng mẫu hậu, chúc phụ hoàng mẫu hậu phúc thọ an khang.”
Lời này vừa dứt đám người lúc này mới ý thức được, thì ra đây cũng là vị vương phi, nhưng dáng vẻ này thực sự xa lạ, trong lúc nhất thời cũng khiến người ta cảm thấy không đúng lắm.
Lúc này, Huyền Thiên Dạ chợt đứng lên mở to mắt nhìn vị phu nhân kia ở giữa sân với vẻ mặt kinh ngạc còn các hoàng tử khác đang ngồi như xem kịch vui.
Hoàng hậu nương nương nhìn Huyền Thiên Dạ buồn bực hỏi: “Dạ nhi làm cái gì vậy? Đến phu nhân nhà mình mà còn nhìn như thế sao?”
Nghe hoàng hậu nói vậy, đám người kia lúc này mới phản ứng được, vị phu nhân kia ấy vậy mà là Tương vương phi? Chẳng phải nói Tương vương phi là ma bệnh, cả giường cũng không bước xuống được sao? Người như thế này có vẻ gì là bệnh?
Huyền Thiên Dạ cũng có ý nghĩ này! Nàng ấy là thê tử của hắn đương nhiên biết rõ nhất, huống chỉ bệnh này. hơn phân nửa là do hắn làm. Ngày ấy, hoàng hậu bất chợt truyền nàng tiến cung, tuy có nói qua là muốn tìm thái y trong cung chữa bệnh cho nàng nhưng lúc đó Huyền Thiên Dạ không nghĩ rằng thái y trong cung thật sự có thể chữa hết. Dù hơi có khởi sắc, nhưng nàng ấy cũng không thể ở trong cung cả đời, chỉ cần không chữa khỏi thì hắn có biện pháp để nàng không đứng lên nổi.
'Thế nhưng tình hình trước mắt là thế nào?
Nữ nhân này không chỉ đứng lên, thế mà còn có sắc mặt hồng hào, khí mạch vững vàng, hành động như: thường, cúi quỳ một cái cũng không thấy thở hổn hển như trước, bộ dáng này không dính dáng gì đến hai chữ sinh bệnh.
Hắn không nghĩ ra, chỉ mới tiến cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho nữ nhân này biến thành như vậy?
“Đứng lên đi! Ngươi vừa khỏi bệnh, phải bảo trọng thân thể mới đúng." Thiên Vũ đã mở miệng, đem Tương vương phi đứng lên, lại liếc nhìn Huyền Thiên Dạ nói: “Thế nào, ngươi không nghe thấy mẫu hậu hỏi sao?”
Huyền Thiên Dạ lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên vài bước hành lễ với hoàng hậu: “Mẫu hậu chớ trách, nhi thần là quá kinh ngạc, lúc này mới quên lời. Thê tử bệnh nặng bao năm nay, nhi thần đã đã lâu chưa thấy lại dáng dấp như thế này của nàng.”
Hoàng hậu gật đầu: “Vậy ngươi cao hứng hay mất hứng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...