Hắn biết chắc dùng danh nghĩa Phượng Vũ Hoành không thể mang đồ đến Phượng phủ, cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa của mình đưa tới. Đương nhiên, làm vậy sẽ làm những người có tâm suy đoán, nhưng không quan trọng. Hắn là Huyền Thiên Hoa, được xưng làm nam tử xuất trần nhất thế gian này, hắn không sợ người khác nói này nọ, cũng khong sợ người khác suy đoán. Mặc kê, hắn vẫn làm, chưa bao giờ hối hận, cũng không muốn giải thích với bất cứ người nào.
Bây giờ chuyện của nha đầu này cũng giống như Vậy.
“Đứng lên nào.” Hắn duỗi tay đỡ Tưởng Dung: “Đi vào trong thuyền sẽ ấm hơn chút.”
Mặc dù người Tưởng Dung lạnh run, nhưng được. Huyền Thiên Hoa đỡ, trong lòng ấm lại. Bị Huyền Thiên Hoa nắm bả vai, gò má thậm chí còn có chút nóng.
Trái tim nhỏ nhảy rầm rầm, hi vọng cánh tay kia sẽ không lấy xuống, tiếc thay, rất nhanh, nhiệt độ đã không còn.
“Điện hạ, người trong nước kia có cần cứu không?” Cứu Tưởng Dung vừa trở lại, tên thị vệ kia một thân ướt đẫm, cả ngươi không khỏi run lên.
Huyền Thiên Hoa nhìn vào trong hồ nước, Phượng 'Trầm Ngư chìm nhanh hơn so với Tưởng Dung, qua một hồi, chỉ sợ cũng đã đông cứng.
“Đi cứu đi!" Sau đó lại bổ túc một câu: “Sau khi cứu thì đưa lên thuyền lúc đầu của nàng, chuyện khác giao cho cung nhân đi làm.”
Thị vệ kia gật đầu, lại nhảy vào trong nước.
Không lâu lắm, Trâm Ngư cũng được hắn cứu đem lên.
Phượng Trầm Ngư so với Tưởng Dung cứng rắn hơn, không có hôn mê. Vừa nhìn thấy thị vệ này cứu mình nhưng đem mình bơi về hướng khác, nàng khôn glafm bộ nữa, bắt đầu dùng sức đẩy người ta ra, sống chết cũng không muốn về con thuyền với Phấn Đại.
Đội thuyền trên mặt hồ, có một thanh âm không chút khách khí lên tiếng giễu cợt truyền đến, sau đó thì nghe được một thanh âm nói: “Nếu nàng đã không muốn lên, vậy hãy để cho nàng đợi trong nước a!”
Mọi người nhìn theo tiếng nói phát ra, chỉ thấy có một chiếc thuyền lớn khác đang đi tới, trên thuyên quấn rất nhiều tấm màn màu xám tro, có một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau uống trà.
Lời vừa rồi là do nam nhân kia nói, lập tức cô gái ngồi đối diện cười theo: “Thật buồn cười, trời đang rất lạnh, thế mà từng người từng người cùng nhau ngã vào nước.”
Có người nhận ra hai người nọ, nhỏ giọng thì thầm: “Là Tứ điện hạ cùng tiểu thư Bộ gia.”
Lúc này, chiếc thuyền ấy đã cùng thuyền ngọc bạch của Huyền Thiên Hoa tới cũng một nơi. Huyền Thiên Hoa liếc mắt nhìn vào trong, chủ động nói: “Tứ ca.”
Huyền Thiên Dịch gật đầu: “Thất đệ cũng thật hăng hái, còn nghĩ cứu người.”
Huyền Thiên Hoa cười nhạt không nói.
Bộ Nghê Thường từ bên người Huyền Thiên Dịch đứng lên, đi ra thuyền đình hướng Huyền Thiên Hoa khom người một cái, nói: “Nghề Thường tham kiến Thất điện hạ.”
Huyền Thiên Hoa khoát tay: “Không cần đa lễ.” Thái độ ôn hòa, nhưng cũng mới lạ đến cực điểm.
Bộ Nghê Thường lại nghĩ đến lần trước các hoàng tử trên cung yến cùng Phượng Vũ Hoành thân thiện, mở miệng một tiếng gọi đệ muội thân thiết. Nhưng vì sao nàng cũng là chính thê của hoàng tử mà đãi ngộ lại hoàn toàn bất đồng như thế?
Bây giờ Phượng Vũ Hoành đã chết, nàng lại chuyển cơn giận lên người các hài tử Phượng gia. Chỉ thấy Bộ Nghê Thường liếc nhìn Tưởng Dung đang rụt rè bên cạnh Huyền Thiên Minh, vừa liếc nhìn Trầm Ngư cùng thị vệ đấu tranh còn trong nước, hừ lạnh nói một câu: “Người của Phượng gia chính là tiện nhân.”
Tưởng Dung nghe, ủy khuất nói: “Bộ tiểu thư sao có thể nói vậy được?”
“Ngươi tính là thứ gì?” Bộ Nghê Thường thoáng cái trừng mắt: “Một thứ nữ mà cũng dám nói chuyện với ta?"
“Ngươi...” Tưởng Dung tức giận đến vành mắt thoáng cái đã đỏ, nàng vào giờ phút này đặc biệt nhớ tới lúc trước Phượng Vũ Hoành nghe một câu không thuận lỗ tai sẽ ngay lập tức bác bỏ, nhưng hệ thống ngôn ngữ của nàng thật lâu cũng không thể sắp xếp rõ ràng cái gì nên nói.
Là Huyền Thiên Hoa thay nàng mở miệng, nói: “Dòng chính nữ Bộ gia? Nếu giáo dưỡng như vậy, thật chẳng xứng gả vào hoàng gia ta.”
Hắn vừa nói, Huyền Thiên Dịch liền không thể ngồi yên. Tuy nói Huyền Thiên Hoa là đệ đệ hắn, nhưng nhỉ tử hoàng đế còn có thân gần còn có xa lạ, Huyền Thiên Hoa là do Vân phi nuôi lướn, trong lòng Thiên Vũ đế, hắn và Huyền Thiên Minh cũng giống nhau.
“Thất đệ không nên tức giận, con gái con đứa cãi vã là chuyện thường xảy ra.” Huyền Thiên Dịch mở miệng giải vây, nói nhưng không chút nào xuôi tai.
Nhưng Huyền Thiên Hoa một chút mặt mũi cũng không cho, chỉ lắc đầu nói: “Tứ ca, tuyệt đối không nên trách tội phụ hoàng, phụ hoàng lúc trước vì ngươi vừa ý Bộ gia hương môn nên định xuống hôn sự này, nghĩ rằng tiểu thư Bộ gia nhất định nhân phẩm xuất chúng, nhưng không nghĩ Bộ gia tiểu thư lại được dạy ngốc đến thế, chuyện này thực sự chẳng phải là ý của phụ hoàng.”
Huyền Thiên Dịch có thể nói cái gì? Hắn xưa nay đều biết, thoạt nhìn Huyền Thiên Hoa như tiên, nhưng thực. chất là diêm vương mặt cười, chỉ sợ kết cục người đắc tội hắn còn thảm hơn đắc tội Huyền Thiên Minh.
“Sao sẽ, sao sẽ." Hắn một bên thuận miệng đáp lời, một bên trừng mắt về phía Bộ Nghê Thường: “Còn không mau xin lỗi Phượng gia tiểu thư!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...