“Đấy là trước đây nói!" Hàn thị hét lớn: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ! Nàng bị đuổi ra đi vì đắc tội Phượng Vũ Hoành, hiện tại Phượng Vũ Hoành cũng chết rồi, lão gia ngươi còn để ý chuyện kia làm gì? Tứ tiểu thư cũng là con gái ruột của ngài a! Tứ tiểu thư có được cũng rất dễ nhìn a!”
“Hừ!” Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Ta có nhiều nữ nhỉ xinh đẹp như vậy thì có gì tốt?”
Hàn thị rống: “Không cần so với Trầm Ngư!” Nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đại tiểu thư bây giờ chính là phế nhân, lão gia thương nàng mới không đánh chết nàng, chẳng lẽ còn muốn ký thác hi vọng vào nàng? Vạn nhất có một ngày sự thật bị người khác vạch mặt, đây chính là đại sự khám nhà tộc!”. Cop qua cop lại, trở lại tra𝘯g chí𝘯h == trumtru 𝒚e𝘯﹒𝐯𝘯 ==
“Chớ có nói bậy!” Phượng Cẩn Nguyên nhìn mặt Trầm Ngư đã đen: “Đường đường là trưởng nữ Phượng gia ta, há lại để cho một thiếp thất như ngươi có thể bình luận?”
“Nàng như thế nào trong lòng lão gia chính là người rõ nhất!” Hàn thị vừa khóc vừa nói: “Ta nếu là nàng, thì đã tự mình đập đâu chết, đã sớm không còn mặt mũi gặp người khác, chứ đâu thể an ổn sống như thế! Người con gái tốt cần phải trong sạch, thứ tàn phế như thế không cần mới phải, lão gia, thần thiếp thật bất bình thay cho tứ tiểu thư!”
Hàn thị khóc the thé từng trận truyền vào phòng trong, trực tiếp áp đảo lão thái thái đang nằm trên giường.
Lão thái thái tức giận đến dùng tay dùng sức nện giường, hét lớn: “Phượng Cẩn Nguyên! Đuổi nữ nhân kia cho ta! Đuổi đi mau”
"Triệu ma ma liên tục khuyên nàng: “Lão thái thái, tuyệt đối không được kích động a”
Lão thái thái đâu còn để ý đến những thứ này, vừa
hô vừa chị hỉ là một thư thiếp lại dám ở nơi ta ở kêu khóc, ai cho nàng lá gan này? Ai cho? Thứ từ hoa và dương liễu đi ra. Phượng cẩn Nguyên! Ta cho ngươi biết, nữ nhi nàng sinh đời này cũng không được vào cửa lớn Phượng phủ, trừ phi ta chết, còn không không được phép. bước vào!”
Nàng tức giận nha! Nếu không phỉa lúc trước nàng đạp Hàn thị, Hàn thị lại né thì sao nàng lại bị trật eo phải nằm trên giường? [ta quỳ, đạp người ta mà không cho. người ta né (_ _!)]
Lão thái thái càng nghĩ càng tức giận, lại dùng sức nói lớn: “Đi, gọi người đánh gãy eo nàng cho ta! Dùng sức đánh! Đánh chết cho ta!”
Hàn thị ở bên ngoài nghe lão thái thái nói thế sao có thể không sợ. Dù sao nàng cũng chỉ là thiếp của Phượng gia, tiểu thiếp là không có địa vị, đừng nói là sinh nữ nhị, dùng có sinh nhi tử cũng chẳng là gì. Chỉ cân Phượng gia nói đánh, thì có thể đem nàng đánh chết, không cần nói lý. Thứ thiếp như hạ nhân, tồn tại trong nhà này không có địa vị.
Hàn thị nghe lời của lão thái thái, càng nghe càng cực kỳ thảm, trở mình một cái đứng lên, chào cũng không chào chạy ngay.
Phượng Cẩn Nguyên đang hồi tưởng lời của lão thái thái mới nói, Hàn thị thật là hoa và dương liễu từ ngõ hẻm đi ra, vậy ít nhiều nàng cũng biết nên xử lý Trầm Ngư như thế nào?
Hắn trong bụng tính toán, cũng đứng lên, đi theo Hàn thị đã đi ra ngoài.
Lão thái thái ở bên trong mắng chốc lát, thấy không nghe âm thanh của Hàn thị nữa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
'Triệu ma ma nhanh chân chạy ra nhìn, lại trở về beeb. cạnh lão thái thái nói: “Lão gia cùng Hàn thị đều đã đi rồi.”
lão thái thái nằm chặt tay Triệu ma ma: “Ngươi có thể nói Thiên Nhu tới trò chuyện với ta không?” Nàng chợt nhớ tới Diêu thị, trước đây khi Diêu thị còn làm chủ mẫu, cái nhà này tốt biết bao!
Triệu ma ma khó xử lắc đầu: “Đồng Sinh Hiên bị lão gia phái người vây lại, đừng nói Diêu di nương không thể ra, người ngoài đi vào còn khó hơn.”
“Ta muốn gặp cũng không được?”
“Không phải không được, nếu lão thái thái cố gặp. cũng không ai ngăn được, chỉ là lão gia..sẽ tức giận.”
Lão thái thái thoáng cái đã ỉu xìu, đúng vậy a, Phượng Cẩn Nguyên sẽ tức giận. Nói cho cùng, cái nhà này vẫn do Phượng Cẩn Nguyên làm chủ, dù nàng là mẫu thân hắn cũng không thể làm quá mức.
“Người ở trước cửa phủ vẫn còn chứ?”
Có tiểu nha đầu đáp lời: “Vẫn còn ở, vừa mới có gác cổng đến bào, mấy người kia chỉ sợ là sẽ khóc đến tối.”
Lão thái thái đành thở dài: “Mọi người cũng là người có tình nghĩa a!” Nàng khép hờ hai mắt, híp trong chốc. lát, đột nhiên lại mở mắt nhìn Triệu ma ma nói: “Ngươi đến phòng bếp, nói đầu bếp làm thêm một ít thức ăn, để cho nha hoàng bưng ra ngoài cho mọi người. Bọn hắn ở bên ngoài khóc hơn nửa ngày, nhất định là vừa mệt vừa đói.”
Triệu ma ma không còn gì để nói: “Lão thái thái, những ngững người kia đến gây chuyện, ngài còn nuôi cơm như thế a?”
“Nói bậy gì đó?” Lão thái thái sừng sộ lên: “Đây là họ tới đưa tang cho tôn nữ ta! Phượng Cẩn Nguyên ngày cả một linh đường cũng không chịu lập, người khác đến cửa phủ khóc khan cả cổ họng, đốt chút tiwwfn giấy không được sao? Nếu ta có thể đứng dậy thì sớm đã tự mình ra ngoài cũng bọn hắn đốt tiền giấy! Ngươi đi nhanh đi! Có gì cứ nói ta phân phó!”
Triệu ma ma hết cách, đành phải gật đầu. Lão thái thái lại bổ sung: “Đồ ăn cho nhiều chút, đừng như đuổi ăn mày.” Suy nghĩ thêm, lại nói: “Làm thêm một con cá, thêm mấy món điểm tâm... Chuẩn bị cho nhiều một chút, chuẩn bị thêm một bộ cống phẩm cho A Hoành rồi đặt bên ngoài, lại mua thêm chút hương đến, dù sao cũng có người đến viếng, ít nhiều cũng phải chuẩn bị.”
Triệu ma ma nghe liền mơ hồ, nhủ thầm lão thái thái ngươi đây là muốn trước cửa phủ lập linh đường cho Nhị tiểu thư a.
Vừa nghĩ, Phượng gia không làm tang sự cũng không lập linh đường, đối với Nhị tiểu thư mà nói thật quá bất công nên gật đầu, yên lặng lui xuống.
Chẳng bao lâu, chỉ thấy Triệu ma ma vội vã chạy về, lão thái thái đang muốn hỏi sao nhanh như vậy đã xử lý xong? Chợt nghe Triệu ma ma nói: “Lão thái thái, thái giám trong cung tới phủ truyền thánh chỉ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...