Phượng Vũ Hoành nói: “Chết rồi lại sống lại.” Thiên Vũ nhíu mày: “Vì sao?”
“Bởi vì còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.” “Có thể trách người nhà của ngươi không? “
“Có thể nhưng không có cách nào, ai bảo con dâu với hộ cùng một dòng máu.”
"Thiên Vũ càng nhìn nha đầu này lại càng thấy thú vị, lại hỏi nàng: “Nếu trẫm trả lại vị trí đích nữ Phượng gia cho ngươi thì ngươi thấy thế nào?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Con dâu thấy không cần.
Câu trả lời này làm Thiên Vũ đế thấy kì quái, không khỏi ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi nàng: “Nghe nói, đại tỷ kia của ngươi từ nhỏ đã mang phượng mệnh?”
Phượng Vũ Hoành nở nụ cười: “Đại tỷ là con cháu Phượng gia, mang họ Phượng, cái này không sai.”
“Đối với người nhà của ngươi, ngươi làm sao gặp lại?”
Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu nghĩ một lát: “Nếu như Diêu gia trở về từ Hoang Châu, con dâu sẽ rất vui.”
Thiên Vũ mừng rỡ: “Trách không được sao Vân Phi lại thích ngươi như thế.” Sau đó đứng dậy, vẫy tay với ba người.
Nếu đã đến vậy thì ngồi cùng trâầm một chút.” Dứt lời, liền đi tới giường ấm trong phòng: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết các ngươi nửa đêm tiến cung vì cái gì, bên ngoài đồn ầm lên là Hoàng nha đầu đã bị thiêu chết, nếu không muốn sự thật bị phát hiện quá sớm, thì cứ ở trong cung đợi thêm một thời gian.”
Huyền Thiên Minh gật đầu: “Phụ hoàng nói rất đúng."
Thiên Vũ liếc hắn một cái, ngồi vào giườn: cũng thật là, lại đi theo đệ đệ ngươi gây chuyện.
Huyền Thiên Hoa cũng chỉ cười một cái: “Dù sao vẫn là không bằng người nhà Phượng gia.”
Thiên Vũ rên lên một tiếng, không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, chỉ chỉ vào vị trí đối diện nói với Phượng
Vũ Hoành: “Ngồi đi, đánh cờ cùng trẫm.”
Chương Viễn lập tức bưng một bàn cờ vây lên, chia xong cờ, lại đứng sang ở một bên.
Huyền Thiên Hoa cũng tìm chỗ ngồi, Huyền Thiên Minh tiến đến bên người Phượng Vũ Hoành, hỏi một câu: “Ngươi biết đánh không?”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán: “Biết thì biết, chỉ là không lợi hại thôi”
Nàng nói không lợi hại thật sự là không lợi hại, mấy chiêu cờ vừa hạ xuống đã bị Thiên Vũ hạ đến máu mặt cũng không còn, Phượng Vũ Hoành nhìn Thiên Vũ cầu xin: “Phụ hoàng, có phải người đã thắng đến mức không còn cảm giác chiến thắng rồi?”
Thiên Vũ gật đầu: “Tài nghệ của ngươi còn quá kém.”
Nói thì nói nhưng cờ trong tay không ngừng hạ xuống.
Phượng Vũ Hoành chỉ đành bất đắc dĩ tiếp chiêu, nhưng nàng cũng miễn cưỡng qua được mấy cửa.
Từng quân cờ được hạ xuống, dương như ván cờ xảy ra một chút thay đổi, quân trắng ở bên ngoài, quân đen ở bên trong, nhìn như quân trắng bao vây tất cả quân đen, nếu như quân đen muốn thoát ra, vẫn có cơ hội giết quân trắng thoát ra ngoài.
Thiên Vũ ngừng tư thế tấn công, ngược lại ngừng một chút cho Phượng Vũ Hoành có cơ hội thở.
Phượng Vũ Hoành cũng không dám chậm trễ, tập †rung, từng chút một mở đường máu cho quân đen thoát ra ngoài, nhưng Thiên Vũ cũng không lộ ra sơ hở thường xuyên, lại chọn bên rìa góc cạnh chỗ bị lơ là này tấn công.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hạ cờ, những người khác cả thở cũng chậm lại.
Huyền Thiên Minh nhìn những quân cờ kia, khóe. miệng hiện lên nụ cười tà mị. Hắn hiểu rất rõ vị phụ hoàng này, sẽ không vô duyên vô cớ tìm phượng Vũ Hoành đánh cờ, biết rõ nàng không thể thẳng được lại kiên trì không chịu thắng, rõ ràng là có dụng ý khác.
Quả nhiên, lúc Phượng Hoành Vũ lần nữa thoát ra khỏi góc chết, Thiên Vũ nói: “Ngươi có biết bốn nước ở biên giới Đại Thuận?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: “ Đông giới có Tông Tùy, tây giới có Cô Mặc, nam giới có Cổ Thục, Bắc Giới có Thiên Chu.”
Thiên Vũ lại hạ xuống một con cờ, chặn lại đường máu Phượng Vũ Hoành vừa mở: “Bốn nước này nhìn thì có vẻ thuần phục Đại Thuận, nhưng thực chất mỗi nước. đều có tâm cơ, hệt như cờ trắng trên bàn cờ này vậy, bao vây quân đen bên trong. Mà quân đên này, lại chính là Đại Thuận ta.”
Phượng Vũ Hoành nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, lại sắp xếp các quân cờ đen của mình một cách chỉnh †ề, cũng không tiếp tục thử phá phòng tuyến nữa. Nàng không có sở trường đánh cờ, kỳ thực bàn cờ này, nàng sớm đã thua.
“Làm sao có thể vây lại?” Nàng nhẹ giọng mở miệng: “Đại Thuận ta chiếm được phần lớn một vùng đất đai màu mỹ, phì nhiêu nhất, bị nước khác dòm ngó là chuyện đương nhiên. Bốn nước đều ở nơi riêng, có hợp làm một mới có thể phân cao thấp với Đại Thuận ta, chỉ một hoặc hai nước hợp lại căn bản không phải là đối thủ của Đại Thuận. Nhưng thực tế, Đại Thuận tách bọn họ ra, nước này không thể thấy được nước kia. Xung quanh bọn họ chẳng phải là núi tuyết thì cũng là đại dương mênh mông, chỉ có một con đường duy nhất là qua Đại Thuận, nhười thông minh đều biết mượn lực mà làm, chỉ có nương nhờ Đại Thuận, thì con dân mới được sống tốt. Nếu con dâu là một trong bốn nước này, tất nhiên sẽ không sinh lòng phản nghịch.”
Thiên Vũ cảm thán: “Đáng tiếc, không phải ai cũng nghĩ được như ngươi.” Hắn đẩy quân cờ: “Không đánh nữa, tài đánh cờ của Hoành nha đầu còn phải rèn luyện nhiều hơn, đánh cờ với ngươi còn mệt hơn là phê một chồng tấu chương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...