“Phải.” Trầm Ngư gật đầu, lại nói: “Nhưng nào có đạo lý con trai ruột cố ý phóng hỏa, còn không phải đại ca ta biết mẫu thân bị Phượng Vũ Hoành hại chết, lúc đó mới không khống chế được ý niệm muốn giết chết nàng, cũng không biết nghĩ đốt trụi linh đường, đốt lông mày của ta. Quân chúa ngài nói xem, món nợ này ta không †ìm Phượng Vũ Hoành, chẳng lẽ lại tìm ca ca ta tính sao?
Thanh Nhạc tán thành ý tưởng của nàng: “Dĩ nhiên là muốn tìm Phượng Vũ Hoành tính toán. Ca ca ngươi làm cũng không sai, đổi lại là ta, cũng phải băm thây nàng thành trăm đoạn mới giải hận. Đúng rồi, lông mày này của ngươi còn có thể dài ra lại sao?”Trâm Ngư cười khổ:
“Hỏi qua đại phu, tuy rằng có thể dài lại, nhưng lần đầu thế này, quá trình cũng dài ra, chí ít trong vòng một năm là không có hy vọng gì. Nếu muốn được như ngày trước, chậm thì cũng phải đến ba năm. Đến tận ba năm, năm nay ta đã mười bốn, ba năm nữa, đã qua tuổi tốt nhất để xuất giá. “Nàng cố ý nói nghiêm trọng một chút, vì chỉ là muốn hùa theo tâm tình của Thanh Nhạc. Thật ra lông mày của nàng, không quá nửa năm có thể mọc dài, qua bảy, tám tháng là có thể khôi phục như ban đầu.
'Thanh Nhạc càng nghe càng tức, liền nghĩ đến tóc. của mình: “Chí ít của ngươi còn có thể mọc lại, ta lại chỉ có thể vĩnh viễn ở cái dạng này.”
Trâm Ngư nhận ra hai người nói chuyện đến đây đã nhận thức thành công. Vì vậy không đợi Thanh Nhạc nói rõ ý đồ, Trầm Ngư liền chủ động mở miệng nói: “Kỳ thực 'Trầm Ngư cùng quận chúa vốn không có gì động chạm, hôm nay lại có chung một kẻ thù, quận chúa sao không cùng Trầm Ngư liên thủ, đòi lại tất cả những gì thuộc về chúng ta.”
Thanh Nhạc thấy Trâm Ngư nói rất có lý, cũng không ngại thừa nước đục thả câu, gật đầu nói: “Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng là có ý này, dù sao ngươi và nàng đều ở Phượng phủ, so với ta thì biết rõ cuộc sống của nàng hơn. Còn nữa, mấy năm nay ta làm quận chúa không phải chỉ có cái mác không, cũng có chút thế lực của mình, ta với ngươi, nội ứng ngoại hợp, còn có chuyện sợ Phượng Vũ Hoành?”
Chuyện thu thập Phượng Vũ Hoành có người giúp đỡ khiến Phượng Trầm Ngư thật cao hứng. Vì vậy nàng nhanh chóng gật đầu nói: “Quận chúa yên tâm, ngày sau quận chúa cần Trầm Ngư ta phối hợp cái gì, xin cứ việc phân phó. Chỉ là chúng ta phải liên lạc như thế nào? Đến phủ truyền tin.. khẳng định không được.”
Điều này Thành Nhạc đã sớm có dự định, hướng 'Trầm Ngư nói: “Minh Nguyệt Lâu này là tài sản của vương phủ ta, ta có tin tức gì sẽ phái người đưa đến nơi đây, ngươi cũng phái nha đầu đắc lực bên mình chuyên cần chạy qua bên này. Nếu ngươi có sắp xếp, cứ giao cho chưởng quỹ là được.”
Đến tận đây, Thanh Nhạc và Trầm Ngư chính thức kết liên minh, mà toàn bộ những điều này, Phượng Vũ Hoành đương nhiên không biết. Nàng đang theo Diêu Thị cùng chuẩn bị cho Tử Duệ đi Tiêu Châu.
||||| Truyện đề cử: Tình Anh Duyên Em |||||
Diêu thị nhanh chóng quyết định để Tử Duệ đi, thứ nhất là có thái độ tích cực với thư viện bên kia, thứ hai nàng cũng muốn Tử Duệ rời đi đất Phượng gia thị phi này, sợ cái nơi không an bình này lại sinh ra con thiêu thân ma quỷ nào đó.
Đối với việc lần này, Phượng Vũ Hoành rất tán đồng. Nàng luôn cảm thấy cái chết của Thẩm thị, việc Phượng Tử Hạo và Phượng Phấn Đại rời khỏi Phượng phủ cũng không có cách nào làm cho Phượng phủ này an ổn, Phượng Trâm Ngư cũng không phải bị mất cái răng nanh mà nuốt xuống bụng. Mẫu thân và ca ca nàng rơi vào kết quả như vậy, nếu nàng không làm chút gì, vậy thì không phải Phượng Trầm Ngư.
Phượng Vũ Hoành đương nhiên không sợ thủ đoạn mà Phượng Trầm Ngư nhắm vào mình. Nhưng nàng sợ họa nhắm vào Diêu thi và Tử Duệ, nàng kỳ thực rất muốn Diêu thị và Tử Duệ cùng đến Tiêu Châu, nhưng Tử Duệ nói hắn là một nam tử hán, tại sao có thể đi đâu cũng mang mẫu thân đi cùng được. Vì rèn đúc năng lực độc lập của hắn, ý tưởng này đành phải thôi.
Ngay khi sáng sớm, dùng một ít điểm tâm, tất cả người Phượng gia đứng ở cửa Phượng phủ.
Lần này cũng là việc vui, Phượng Tử Duệ gia nhập Vân Lộc thư viện, được đế sư thu nhận làm đệ tử, đây là vinh hạnh lớn, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên đứng ở cửa phủ nhẹ vỗ vỗ lên đầu Tử Duệ đều thấy được trên mặt phát ra ánh sáng.
Hắn rốt cuộc vẫn là phụ thân, tiền đồ của con cái, cao hơn so với phẩm quan của hẳn luôn làm người ta kích động. Hắn xoa đầu Tử Duệ, vỗ về: “Đến nơi nhất định phải nghe lời, không thể lười biếng, không thể đi theo những đứa trẻ hư học những chuyện không tốt. Con là đệ tử chân chính, không chỉ đi theo sơn trưởng học tập, còn phải học cách chăm lo cuộc sống. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, đừng giống như mấy đệ tử khác lúc nào cũng đòi đồ ân sư, phải biết mà buông bỏ”
'Tử Duệ nửa hiểu nửa không gật đầu, cái đầu nhỏ lại chuyển sang hướng Phượng Vũ Hoành.
Nàng đi lên trước, đem những lời của Phượng Cẩn Nguyên nói lại lần nữa cho Phượng Tử Duệ nghe, sau đó bảo: “Lời nói của phụ thân đệ cần phải ghi nhớ, bây giờ không hiểu, sớm muộn cũng có ngày đệ có thể hiểu ra.” Đối với những lời này của Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Vũ Hoành rất tán đồng, thậm chí cảm thấy đây là lời nói có ích nhất của cha nàng từ trước tới nay. “Tử Duệ, đệ lớn rồi, sau này không thể thường xuyên về nhà, cho nên ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận hơn trước. Sư phụ đệ cũng chính là phụ thân đệ, bất kể là chuyện gì, đi thỉnh cầu sư phụ giúp giải quyết một phần là biện pháp tốt nhất.”
Tử Duệ nghiêm túc gật đầu, chào Phượng Vũ Hoành và Phượng Cẩn Nguyên. “Tử Duệ ghi nhớ, đa tạ phụ thân và tỷ tỷ dạy bảo, mong phụ thân bảo trọng thân thể.” Nói xong lại chuyển sang lão thái thái: “Tử Duệ không thể ở bên cạnh tổ mẫu tận hiếu, mong tổ mẫu không trách tội.”
Lão thái thái nước mắt cũng rơi xuống, đều là đưa đến Vân Lộc thư viện, so với Tử Hạo năm đó cảm động hơn nhiều.
Diêu thị ôm Tử Duệ khóc một trận, Phượng Vũ Hoành phải vất vả lắm mới tách hai người ra, lại đáp ứng Tử Duệ đợi qua Nguyệt Tịch nhất định sẽ đến Tiêu Châu thăm hắn. Lúc này mới đưa đứa trẻ lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa một đường đi xa, Phượng Cẩn Nguyên lại đem những lời lão thái thái nói hôm qua điểm qua một lượt. Hắn bắt đầu sinh ra một loại hy vọng, hy vọng Diêu gia không sao, như vậy hắn liền có thể đem Diêu thị trở lại, như vậy Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ lần nữa trở thành trưởng tử chính nữ Phượng gia, chính nữ là Ngự vương phi, trưởng tử lại là sư đệ chân chính của đương kim hoàng thượng, thật muốn bao nhiêu vinh dự liền có bấy nhiêu.
Xoay người một cái, Phượng Cẩn Nguyên để ý đến ánh mắt của lão thái thái. Hắn biết, lão thái thái và hắn có suy nghĩ giống nhau.
Tiễn Tử Duệ đi, mọi người đang chuẩn bị về phủ, bỗng thấy có một xe ngựa ở xa đang từ từ tiến tới.
Lão thái thái “A” lên một tiếng, nhận ra xe ngựa kia là từ đâu tới, vội vàng mở miệng: “Từ từ, hình như kia là xe ngựa trong cung.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...