Ngày hôm đó Trầm Ngư dùng bữa tối ở bên ngoài phủ.
Người gửi lá thư này tỏ rõ mời nàng đến một phòng ăn trang nhã tại lâu hai của Minh Nguyệt Lâu trong thành, cũng không viết rõ ai là người hẹn gặp.
Ý Nguyệt chỉ nói với Trầm Ngư là hạ nhân gác cổng đưa tới, người truyền tin là một đứa bé, vừa giao lá thư này đến cửa Phượng phủ liền chạy đi.
Ÿ Nguyệt cũng không đồng ý để Trâm Ngư xuất môn lúc này, dù sao trời đã trễ rồi, huống chi còn không biết người nào hẹn gặp, lỡ như là bẫy, chẳng phải sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng Trầm Ngư kiên trì ra phủ. Nàng cảm thấy người viết phong thư này nhất định là một vị cố nhân, hơn nữa, vị cố nhân sắp sửa gặp mặt này nhất định sẽ khiến cuộc sống của nàng có một chút cải biến.
Ý Nguyệt không có biện pháp, không thể làm gì khác ngoài việc cùng Trầm Ngư đi ra ngoài. Một chủ một tớ ngồi trên xe ngựa chạy tới Minh Nguyệt Lâu. Đến nơi đã sớm có tiểu nhị đứng chờ, thấy các nàng tới liền nhanh chân qua chào hỏi một câu: “Người là Phượng tiểu thư?”
Trước khi ra khỏi cửa Trầm Ngư chỉ dùng một chiếc sa mỏng để che mặt, nghe câu hỏi của tiểu nhị liền gật đầu, theo sự hướng dẫn của tiểu nhị đi đến một gian phòng trang nhã.
Nàng đến chỗ hẹn đã thấy một người ở bên trong uống trà. Đó là một nữ tử, thân vận áo tơ trắng, đầu đội đấu lạp, thân hình gây gò.
Nàng phân phó Ỷ Nguyệt ở ngoài cửa coi chừng, một mình đi vào, chợt nghe thấy nữ tử đội đấu lạp nói: “Phượng đại tiểu thư có thể tới nơi đã hẹn, chắc là vẫn có mấy phần dũng khí.”
Người vừa mở miệng, Trầm Ngư lập tức nghe ra tiền nhân là ai, nàng hướng về phía đối phương thi lễ, nói: “Hoá ra là Thanh Nhạc quận chúa.”
Đối phương buông chén trà trong tay, khẽ gật đầu một cái, nói với Trầm Ngư: “Ngồi đi.”
Lúc này Trầm Ngư mới ngồi vào chỗ đối diện Thanh Nhạc, tiện tay tháo sa mỏng của mình ra, sau đó nới với Thanh Nhạc: “Gian phòng này hiện chỉ có hai chúng ta, quận chúa tội gì còn mang theo đấu lạp?”
Thanh Nhạc run lên, nắm hai bàn tay thật chặt, chợt nghe nàng cần răng nghiến lợi nói: “Ta không còn lựa chọn khác, chỉ sợ cả đời này cũng không dám lấy đấu lạp xuống.”
'Trầm Ngư sửng sốt, lập tức nghĩ đến chuyện Định An vương phủ bị đốt chát. “Ngươi bị bỏng mặt?” Câu hỏi vừa thoát ra đã cảm thấy có gì không đúng, Thanh Nhạc mang đấu lạp, nhưng khăn che mặt cực mỏng. Nàng ngồi ở đối diện vừa nhìn thấy là hiểu ngay khuôn mặt Thanh Nhạc cũng không có gì thay đổi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Ngư thấy không được đúng lắm, tăng cường hỏi thêm một câu.
Thanh Nhạc khẽ cắn môi, hung tợn nói: “Là nhị muội muội ngươi ban tặng, ta bị đốt rụi tóc.” Dứt Ì n gạt đấu lạp trên đầu xuống. Trầm Ngư sợ ngây người, hoá ra dưới đấu lạp của Thanh Nhạc là một cái đầu bị đốt trụi tóc. Mái tóc trước đây của nàng hôm nay một cọng cũng không còn, trên da đầu có ba vết thương xấu xí vẫn còn vết máu, quả thật ác tâm muốn chết.
Trầm Ngư cảm thấy buồn nôn nhưng đều cưỡng chế nhịn xuống.
Thanh Nhạc lại tự giễu nói: “Nhìn nhiều hóa quen, lúc ban đầu thấy mấy vết này trên đầu, ta thiếu chút nữa muốn đem đầu mình chặt bỏ. Ngươi biết không? Tóc ta không dài ra được nữa, phụ vương mời đến rất nhiều đại phu, người người đều nói không thể dài ra.”
Vành mắt Thanh Nhạc hơi phiếm hồng, một nữ tử bị đốt thành như vậy, cả đời này nàng không còn chỗ để dựa vào.
Nhưng nàng vốn là quận chúa! Phụ thân tuy là vương gia khác họ, nhưng rốt cuộc so với các cô nương nhà khác còn tôn quý hơn rất nhiều. Chỉ là chưa từng nghĩ có lúc rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay... “Đều là do Phượng Vũ Hoành, ta nhất định phải giết nàng!”
Phượng Trầm Ngư rất thông minh, nàng biết Thanh Nhạc gọi nàng ra đây nhất định không chỉ đơn giản là kể khổ như vậy. Giao tình của hai người họ chưa nói tới hai chữ thân thiết, đối phương nếu như muốn kể khổ cũng không tìm đến nàng. Nghĩ đến đây, hẳn là Thanh Nhạc muốn cùng nàng liên thủ lần nữa, đem Phượng Vũ Hoành từ trên đài cao mạnh mẽ kéo xuống.
'Trầm Ngư biết, đã nghe tâm sự bí mật của đối phương, nhất định phải dùng bí mật của mình để trao đổi, như vậy mới đổi lấy được một tình hữu nghị.
Vì vậy nàng chủ động đổ trà vào chén trà nhỏ trong †ay, lại không uống mà đưa khăn thấm nước trà. Thấm xong trước mặt Thanh Nhạc lau lông mày của mình. Một lát sau, hai hàng lông mày đã bị nàng lau sạch sẽ, trụi lủi một mảng cái gì cũng không có.
Thanh Nhạc sợ ngây người. Gương mặt của Phượng 'Trâm Ngư trước nay luôn là đối tượng mà nữ nhân đố ky, so với gương mặt không có lông mày trước mắt này vốn không thể nào có chung một mối liên hệ.
Trầm Ngư nhìn thấy biểu tình trên mặt Thanh Nhạc, biết việc mình làm đã đạt hiệu quả, vội vàng đem thả tóc. xuống trước trán, che đi lông mày. “Là Phượng Vũ Hoành ban tặng, ta hôm nay cùng quận chúa cũng có bộ dáng giống nhau.”
Thanh Nhạc kỳ quái: “Sao ngươi lại thế này? Nàng biến ngươi thành dạng này thế nào?”
Trầm Ngư cười khổ: “Quận chúa chắc cũng nghe nói †ang sự của mẫu thân ta xảy ra chuyện?”
“Chuyện ca ca ngươi phóng hỏa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...