Thần Y Độc Phi

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ, thật sự là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Lúc Phượng Tử Hạo làm ầm ï bị người nhiều nhìn thấy như vậy, chỉ sợ. trước mắt toàn kinh thành đều chê cười truyền đi.

'Thấy hắn lộ ra cái dạng này, Huyền Thiên Dạ buồn bực một trận, “Phượng tướng nếu ngay cả đứa trẻ nhà mình quản không được, thì sao có thể làm nên đại sự cho bổn vương?”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng khom người nói: “Xin điện hạ yên tâm, thần nhất định xử lý tốt chuyện trong nhà, tuyệt sẽ không để điện hạ gặp phiền toái.”

“Vậy Phượng đại nhân phải chú ý nhiều một chút, muốn dẹp bên ngoài tất phải yên bên trong, đạo lý này không cần bổn vương nói thêm nữa, đừng để trưởng tử ngươi làm hỏng đại sự. Còn có, “ hắn trầm ngâm, lại nhìn thoáng qua vào Phượng, mới nói: “Người vừa rồi là Trầm Ngư?”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”

*Ừ, đúng là tuyệt sắc. Bổn vương nói thật với Phượng tướng, tâm nữ nhi của ngươi không ở trên người bổn vương, nhưng người, phải làm nàng biết nên làm những gì tốt cho bổn vương. Nhớ an phận, đừng có tâm tư khác, làm loạn đại sự của bổn vương.”. truyện ngôn tình


Nói xong câu cuối cùng, Huyền Thiên Dạ mang theo đám hạ nhân xoay người bước đi.

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, Tương vương nhìn ra tâm tư Trầm Ngư sao? Chờ khi tang lễ kết thúc, hắn sẽ phải giáo huấn Trầm Ngư và 'Tử Hạo một phen, đừng như lời Tương vương, bị Trầm Ngư và Tử Hạo làm hỏng đại sự.

Một ngày này, từ sớm đến tối đều nghênh đón rồi lại tiễn đi, cửa Phượng gia sắp bị người đạp hỏng rồi, bữa tối dùng chậm hai canh giờ.

Sau khi ăn xong, thể lực lão thái thái không chống đỡ được, về nghỉ ngơi trước, chỉ chừa ít hạ nhân thủ linh, những người khác đều tự hồi viện. Thẩm gia bên kia cũng phái người đến, giải thích giờ Dần sẽ vào Phượng phủ, đưa tang Thẩm thị.

Vì hôm nay Huyền Thiên Ca mang đến hai ân điển, Diêu thị kích động nhất thời cũng chưa ngủ được, Phượng Vũ Hoành liền vào phòng Diêu thị bồi nàng nói chuyện, hai người trò chuyện tới sáng mới chợp mắt được một lát, cũng chưa kịp híp mắt, đã bị Hoàng Tuyền gọi dậy: “Phu nhân, tiểu thư, dậy thôi, người Thẩm gia đã đến của Phượng phủ.”

'Thẩm thị có người Thẩm gia đưa tang, Phượng phủ bên này giảm đi không ít chuyện, lĩnh cữu được khiêng lên, sau khi người canh giữ nói một bài tế, liền nâng quan tài đi ra xe ngựa bên ngoài.

Phượng Tử Hạo cũng được hạ nhân giúp đỡ vội tới bái biệt Thẩm thị, thấy quan tài nâng lên xe, Phượng Tử Hạo hu hu khóc.

Hắn vừa khóc, làm Trầm Ngư cũng khóc theo.

Thẩm Vạn Lương nhìn hai đứa trẻ này, cảm thấy chua xót, liền chuẩn bị khuyên vài câu, lại nghe Phượng 'Tử Hạo kia vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân không còn, về sau ai cho Tử Hạo bạc đây?”

Một câu, suýt nữa làm Thẩm Vạn Lương hộc máu.

Hắn quay người, hướng về phía Phượng Cẩn Nguyên ôm quyền, nói: “Phượng tướng, nay Thẩm gia ta ai cũng không trách, tỷ tỷ ta không để ý dạy dỗ con mình, mong rằng từ nay về sau Phượng tướng quản giáo bọn họ. nghiêm hơn, đừng để giống như trước. Ngoài ra, Thẩm gia ta cũng sẽ mau chóng đem tài sản rút khỏi kinh thành, dọn về quê, sau này... Chỉ sợ khó gặp lại.”


Phượng Cẩn Nguyên cũng rất xúc động, dù sao. nhiều năm nay, cho dù nói như thế nào, Thẩm thị lúc ban đầu, đối Phượng gia là có đại ân.

Hắn hít một tiếng, nói: “Dọc đường các ngươi đi cẩn thận một chút, chuyện sau này ai có thể đoán được. Lão gia kia nếu có chuyện gì khó xử cứ việc sai người đến đây, dù sao các ngươi vẫn là cữu cữu của Tử Hạo và Trầm Ngư”

Thẩm Vạn Lương không nói gì nữa, phất tay, mang theo đội ngũ đưa tang rời đi.

Chuyện này qua đi, tâm vài vị di nương Phượng gia cũng lạnh dần.

Đường đường là đương gia chủ mẫu, sau khi chết lại không có người Phượng gia đưa tang, để nhà mẹ đẻ người ta nâng quan tài đưa về nhà, cái này là chuyện gì?

Chủ mẫu đã như thế, nếu là có một ngày đến lượt các nàng...

Hàn thị bị phạt đóng cửa, bởi vì đưa tang Thẩm thị mới theo hạ nhân đứng ở trong đám người. Nàng vốn rất muốn van cầu Phượng Cẩn Nguyên, để hắn thả Phấn Đại ra, nhưng vừa thấy Thẩm thị thê lương như vậy, lại cảm thấy lo lắng của mình không giúp gì được cho Phấn Đại.


Chuẩn bị về viện của mình, lại nghe thấy Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên gọi nàng một tiếng: “Hàn thị!”

Nàng vui vẻ, nghĩ đến Phượng Cẩn Nguyên rốt cuộc không đành lòng không để ý nàng, nhanh chóng ngẩng. đầu lên, trong ánh mắt lại theo thói quen mang thêm một tầng mị thái.

Nhưng Phượng Cẩn Nguyên trước mắt như người xét xử, làm sao có tâm tình thưởng thức của mị nhãn của nàng, chỉ lạnh giọng nói với nàng: “Ngươi về viện thu dọn đồ của Phấn Đại, trước buổi trưa hôm nay, ta sẽ an bài người đưa nàng đến thôn trang ngoại thành.”

“Cái gì?” Hàn thị kinh hãi, “Lão gia ngài đây là...”

“Không nói nữa.” Phượng Cẩn Nguyên lộ vẻ mệt mỏi, “Chính nàng trồng quả xấu, cũng chỉ có thể tự mình ăn.” Nói xong, lại nhìn về phía các vị di nương khác, “Các ngươi nhớ kỹ việc hôm nay, mặc dù không còn chủ mẫu, nhưng dù sao các thiếu gia tiểu thư vẫn do các ngươi nuôi dưỡng, đừng nuôi dưỡng như Phấn Đại, lại làm ta thương tâm.”

Di nương nhóm đều đồng ý, Phượng Vũ Hoành lại dương cằm hỏi Phượng Cẩn Nguyên một câu: “Phụ thân công bằng hôm qua nói cho ta đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui