Thần Y Độc Phi

Định An vương phi có thể nói gì? Như Phượng Vũ Hành nói, Thanh Nhạc không thể chống lại quyền lực của Phượng Cẩn Nguyên. Nếu Phượng Vũ Hành đưa Phượng Cẩn Nguyên ra, các nàng lại cứ kiên trì chỉ sợ không tốt lắm.

Vì thế nàng sửa lại: “Vậy mời đại tiểu thư Phượng gia gảy một bản đi!”

Phượng Trầm Ngư hận không thể lập tức rời khỏi đây, nàng thân là chính nữ Phượng gia, chưa từng chịu qua khuất nhục này.

Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ rằng khuất nhục này do Định An vương phi mang lại, tất cả mọi tội lỗi, đều do Phượng Vũ Hành.

Hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành, Trâm Ngư đứng dậy, mang theo khuôn mặt ủy khuất đến thất huyền cầm. Tiếng đàn này, nàng đã khổ luyện nhiều năm như vậy, chờ đến một nơi long trọng kinh diễm tứ phương mà trổ tài, vậy mà lại trình diễn cho một đám vũ cơ mặt mũi không bằng các phu nhân tiểu thư.

Phượng Vũ Hành cũng mặc kệ nàng có ủy khuất hay không, tự mình tạo nghiệt tự mình chịu.

Cầm kỹ của Phượng Trầm Ngư rất được, khá tốt. Nhiều năm như vậy, Phượng gia bồi dưỡng tài nghệ cho. Phượng Trầm Ngư hơn nửa đều thất bại, chỉ riêng có cầm kỹ nàng mới thực sự học được.


Rốt cuộc chính nữ của đại quan nhất phẩm, bình thường không thể ra ngoài dự tiệc, ngay cả các phu nhân tiểu thư gặp mặt một lần cũng không dễ, thì lại càng không nói đến chuyện có thể chính mắt nhìn, chính †ai nghe được Trầm Ngư gảy đàn.

Vốn là để chuẩn bị gảy đàn trước mặt người khác ở nơi kinh diễm tứ phương, cứ như vậy lại thành đàn cho vũ nữ, tiếng đàn của Trầm Ngư vừa kiêu ngạo lại hàm chứa ai oán thù hận.

Phượng Vũ Hành, hôm nay ngươi cho ta sự sỉ nhục, ngày sau nhất định trả lại gấp bội.

Lúc này, bên Phượng Vũ Hành, có tiểu nha đầu bưng trà bánh tới, hình như đang định để lên bàn, lại không hiểu sao, tay cầm bị lệch, đổ hết lên người Tưởng Dung.

Tưởng Dung hơi hoảng sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy tay ngăn nước, nhưng vẫn chậm bước, toàn bộ nước trà đều ngấm vào y phục.

“Nô tỳ biết sai rồi, xin tiểu thư tha thứ cho nô tỳ!” Tiểu nha đầu kia nói rất lưu loát, dứt khoát quỳ trên đất vừa cầu xin tha thứ vừa dập đầu, làm Tưởng Dung mềm lòng.

“Đứng lên đi." Tưởng Dung bất đắc dĩ để nha đầu kia đứng lên, lại nhìn một thân bị ngấm nước, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.

Phượng Vũ Hành nhìn nha đầu đang quỳ kia, trực giác nói với nàng, đây cũng không phải là sự cố ngoài ý muốn. Một khi kế hoạch của hai người Phượng Trầm Ngư và Thanh Nhạc mà không thành tất sẽ sinh kế khác, chỉ sợ một kế này lại lợi dụng Tưởng Dung.

Quả nhiên, nha đầu kia vừa mới mở miệng thì nói: “Y' phục của tiểu thư không thể mặc nữa, bây giờ thời tiết đang lạnh, mặc y phục ẩm ướt dễ nhiễm phong hàn. Mời tiểu thư cùng nô tỳ đi đổi y phục."Tưởng Dung có chút khó xử, nhìn Phượng Vũ Hành, thấy Phượng Vũ Hành gật đầu với nàng, lúc này mới đi theo nha đầu kia.

Phượng Vũ Hành vẫn ngồi trước bàn ăn hoa quả, xem nhảy múa, khi ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhạc quận chúa thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn lại nàng. Trong ánh mắt kia là một tư thái như đang xem kịch vui, như đã định lần này Phượng Vũ Hành nhất định bị ngã xuống.

Nàng dĩ nhiên không biết Thanh Nhạc lại gây rối thêm chuyện gì, đã có chút chờ mong, thật muốn nhìn xem rốt cuộc vị quận chúa hại người này có chỉ số thông minh cao bao nhiêu.


Chưa đây một lát, lại có một nha đầu xa lạ đi tới, dừng lại ngay bên người Phượng Vũ Hành, rồi hành lễ, nhỏ giọng nói: “Ngài là nhị tiểu thư Phượng gia phải không? Vị tiểu thư kia vừa mới đi thay y phục nói mời ngài qua giúp nàng một chút.”

Phượng Vũ Hành thầm nghĩ: Nói đến là đến. “Được rồi.” Nàng đứng dậy, xoay người về phía

Thanh Nhạc quận chúa, nhếch môi cười khẽ, lại nhỏ giọng nói với Vong Xuyên bên người: “Ngươi cứ ở đây chờ, ta tự đi.” Rồi sau đó đi theo nha đầu kia theo hướng Tưởng Dung rời đi.

Hai người một đường đi đến sau hoa viên là một gian nhà giữa, nha đầu dẫn đường vẫn cúi đầu, cũng không nói gì, đi qua ba gian phòng rồi dừng lại, quay đầu nói với Phượng Vũ Hành: “Vị tiểu thư kia ở bên trong, mời Phượng nhị tiểu thư đi vào.”

Phượng Vũ Hành nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tam muội muội này của ta, từ nhỏ đã nhát gan, nghĩ chắc là không quen bị nha hoàn xa lạ hầu hạ, nên mới gọi ta đến.”

'Thấy nàng chủ động nói chuyện, nha đầu kia cũng đạp lại, cười nói: “Đúng vậy, Phượng nhị tiểu thư và tam tiểu thư tỷ muội tình thâm, Phượng tam tiểu thư nói lúc ở nhà đều được nhị tiểu thư chăm sóc, cho nên chuyện thay y phục vẫn để nhị tiểu thư giúp có vẻ tốt hơn.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, chủ động lấy tay mở cửa ra, vừa mở vừa nói: “Nhưng từ nhỏ ta đã rời kinh thành, nay trở về phủ, mới gặp mặt tam muội muội một lần, nàng thấy ta đã luôn sinh ra cảm giác khiếp sợ xa cách, thật không biết có lá gan thế nào mà lại tìm ta giúp nàng thay y phục.”

Nàng nói hết lời này, nâng bước chân đi vào trong phòng, cũng không quan tâm sắc mặt nha đầu phía sau đã trắng bệch, trong lòng chỉ tính toán rốt cuộc sẽ có chuyện gì phát sinh tiếp.


Nha đầu dẫn đường kia cũng không cùng vào với

Phượng Vũ Hành, sau khi nàng vào trong phòng thì bên ngoài đã đóng cửa lại.

Phượng Vũ Hành “hả?” một tiếng, khi quay đầu lại, lại nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài.

Nàng bật cười, hóa ra là có chủ ý này.

“Vi sao các ngươi lại khóa cửa?” Nàng diễn cho đủ, còn quay lại vỗ vài cái lên cửa, “Mau mở cửa ra”

Đáng tiếc, ngoài cửa sao còn có người, nha đầu kia đã sớm nhấc váy chạy xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui