Thần Y Độc Phi

Hắn nghe Huyền Thiên Hoa kể sơ qua chuyện gặp. Phượng Vũ Hành ở Đại Sơn, cũng ngạc nhiên đối với cô nương còn nhỏ tuổi mà có thể tinh thông và nắm vững y thuật như thế. Chỉ là đối với việc nghe qua chuyện gặp được vị kỳ nhân Ba Tư lại không để trong lòng, chỉ cho là những chiêu thức ấy do ngoại tổ chân truyền.

Khi hai người nói chuyện, một màn ca múa dĩ nhiên đã thay đổi. Lúc này trên sân khấu đều là mười vũ cơ khác trước, bất luận là phục sức hay khí chất đều cao. hơn một bậc, nếu không phải giờ phút này đứng giữa sân chờ biểu diễn, tùy tiện nhặt ra một người, hoàn toàn không thua gì các tiểu thư khuê các ở đây.

Phượng Vũ Hành thấy vũ cơ đứng trong sân chậm chạp, bất đọng, lông mày nhíu lại, trực giác nói cho nàng biết, chỉ sợ là có trò hay muốn lên sân.

Huyền Thiên Hoa không có ý ở lại hoa viên nơi các nữ quyến, chào Phượng Vũ Hành, yên lặng rời sân.

Mà Định An vương phi kia, ánh mắt vẫn không rời Huyền Thiên Hoa, lúc này thấy hắn rời sân, cũng không nói gì với mình, trong lòng lại thấy không thoải mái. Nhìn Phượng Vũ Hành, trực giác nói hôm nay những đứa trẻ của Phượng gia đến thật sự ai cũng chướng mắt.

Nàng uống một ngụm trà xanh, để một lúc nhìn thoáng qua, thấy đa số khách nhân đều cảm thấy kỳ lạ đối vị ca múa trên sân, lúc này mới nổi lên một nụ cười quỷ dị, mở miệng nói: “Chư vị cảm thấy, mười vũ cơ trên sân này như thế nào?”


Nghe nàng hỏi như vậy, lập tức có người nịnh nọt trả lời: “Đây là vũ cơ được nuôi trong Định An vương phủ à? Dĩ nhiên là không tâm thường.”

Bên cạnh có người phụ họa: “Cũng không hản! Một tiểu dáng của cả đám, thật sự đẹp.”

Định An vương phi đối với những lời cổ vũ rất hài lòng, đắc ý gật đầu, lại nói: “Những vũ cơ này từ lúc ba tuổi đã được nuôi trong vương phủ, ngày thường không cần làm gì cả, chỉ một lòng một dạ ca múa. Nói là vũ cơ, thật ra không khác gì những tiểu thư trong nhà là mấy.”

Mọi người phía dưới gật đầu theo, trong vương phủ nuôi vũ cơ, việc này không coi là lạ.

Lúc này, có hai nha hoàn cùng nhau nâng thất huyền cầm đến, để bên cạnh sàn múa.

Chợt nghe Định An vương phi lại nói: “Nhưng nói ra thì, nô tỳ chính là nô tỳ, nuông chiều bồi dưỡng các nàng, cũng không bằng các thiên kim tiểu thư đa tài đa nghệ. Đừng thấy các nàng múa đẹp, nhưng đánh đàn, lại không được, cho nên điệu múa tiếp theo này...” Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Phượng Vũ Hành, “Mời nhị tiểu thư Phượng gia gảy một bản vì các vũ cơ được không?”

Mọi người ồ lên. Để nhị tiểu thư tướng phủ gảy đàn cho nô tài? Tuy nhị tiểu thư kia là thứ nữ, nhưng nô tỳ của vương phủ ngươi cũng không thể so với thứ nữ tướng phủ đâu!

Phượng Vũ Hành không có phản ứng gì nhiều, chỉ ngầm “à” một tiếng, vốn đang ở đây chờ nàng.

Nàng vẫn ngồi uống nước trà như vũ, người chỉ nhìn đến chỗ Định An vương phi, lại không nói gì.


Định An vương phi chờ một lát, thấy Phượng Vũ Hành không có phản ứng, không khỏi nhăm mày, không vui hỏi: “Phượng nhị tiểu thư, có thể gảy đàn cho vũ cơ của Định An vương phủ là phúc khí của ngươi, ngươi không nên không biết tốt xấu.”

Phượng Vũ Hành vẫn không để ý đến nàng, chỉ chú ý tới Thanh Nhạc và Phượng Trầm Ngư đang nhìn nhau, sau đó gật đầu với nhau. Nàng liền biết, chỉ sợ chủ ý này là từ hai nữ nhân kia gây ra.

Nàng đứng lên, không đi về phía trước, chỉ mở miệng hỏi Định An vương phi một câu: “Ý vương phi là nói, hôm nay nếu có thể gảy một bài, là vinh dự ngất trời?”

Định An vương phi gật đầu, “Đương nhiên.”

Phượng Vũ Hành bỗng tỉnh ngộ: “Hóa ra là như vậy. Tuy nói ta thật sự không cảm thấy đánh đàn cho một đám nô tỳ có vinh quang gì đáng giá, nhưng nếu vương phi nói như vậy, vậy chắc là vinh quang rồi!” Sau đó lại nhìn Phượng Trầm Ngư, nói: “Đại tỷ tỷ, vậy xin mời!”

“Hả?” Phượng Trầm Ngư sửng sốt, không hiểu nàng có ý gì.


Phượng Vũ Hành giải thích với nàng, cũng giải thích với mọi người: “Từ khi ta trở lại kinh thành, phụ thân thường xuyên dặn ta, ta là thứ nữ trong nhà, cho dù là †rong nhà hay bên ngoài, đều không thể tranh giành với đại tỷ tỷ. Tốt đều phải để đại tỷ tỷ, thể diện phải lưu lại cho đại tỷ tỷ, vinh quang dĩ nhiên cũng muốn đại tỷ tỷ hưởng. Nếu vương phi một mực chắc chắn đây là chuyện vinh quang nhất, vậy đại tỷ tỷ đừng khách khí, đây là dặn dò của phụ thân.” Nàng nói xong, không quên hỏi lại Định An vương phi một câu: “Vương phi chắc sẽ không khó xử phụ thân ta chứ?”

Định An vương phi bị nghẹn không biết tiếp lời như thế nào, nếu nàng muốn cho Phượng Vũ Hành một viên đạn, thì phải làm khó xử Phượng Cẩn Nguyên. Tuy nàng là vương phi, nhưng Định An vương phi không tiền không quyền, lại không nhận được sự chào đón của Hoàng thượng, người ta là Phượng tướng nhưng có thực quyền của thừa tướng!

Suy nghĩ vài điểm, không khỏi nhìn thoáng qua Thanh Nhạc quận chúa.

Thanh Nhạc cũng mặc kệ chuyện này, trực tiếp đứng lên nói với Phượng Vũ Hành: “Cho ngươi đàn là cho. ngươi thể diện, Phượng Vũ Hành ngươi đừng không biết xấu hổi”

Lời này nàng nói rất khó nghe, Tưởng Dung đều không nghe nổi, miệng mới muốn nói tháy Phượng Vũ Hành, lại bị nàng ngăn lại. Chợt nghe Phượng Vũ Hành nói: “Vừa rồi ta cũng nói, gia phụ đã sớm dặn dò, cho dù là ở nhà hay bên ngoài, thể diện đều phải để cho chính nữ Phượng gia, cũng là đại tỷ tỷ của ta. Nếu Thanh Nhạc quận chúa cứ cố chấp chuyện đánh đàn này là thể diện, †a đây rất yên tâm, tặng lại cho đại tỷ tỷ.” Nàng trừng mắt nhìn Thanh Nhạc, trong ánh mắt mang theo khinh thường, “Quận chúa Định An vương phủ, dường như không hề bác bỏ lời dạy của thừa tướng. Vương phi, ngài nói đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui