Thần Y Độc Phi

Tiếng quát này của Phượng Trầm Ngư đã làm nàng hoàn toàn trở thành tiêu điểm trong nháy mắt.

Định An vương phi đã sớm nhận ra nổi bật của mình bị Trầm Ngư tước đoạt, trước mắt thấy nàng lại gây rối, sắc mặt không khỏi trầm lại.

Thanh Nhạc quận chúa ngồi cạnh nàng bẻ ngón tay hung tợn lẩm bẩm: “Quả nhiên Phượng gia đều là tiện nhân.”

Sau khi phụ nhân mập bị Trầm Ngư mắng, lúc này nét mặt cũng không nhịn được nữa, chống tay vào eo. nói với Trầm Ngư: “Ngươi đúng là đại tiểu thư Phượng phủ, nhưng phu quân nhà ta cũng là quan triều đình tam phẩm. Ta thấy bộ dạng của ngươi tốt, thế nên mới có ý tốt nói cho ngươi vài mối hôn nhân. Hằng năm con trai †a tham gia cuộc thi ở Vân Lộc thư viện đều có thể tiến vào trong số năm mươi người đứng đầu, không chừng khoa khảo năm sau có thể giành Trạng Nguyên trở về, đến lúc đó ngươi thích trèo cao chúng ta còn không muốn đâu!”

Phượng Trầm Ngư tức giận đến xanh mặt, nói con trai ngươi có thể chen vào năm mươi hạng đầu thì có thể thành Trạng Nguyên? Cho dù là Trạng Nguyên cha ta vẫn là thừa tướng, đời này nhà các ngươi vẫn chưa thể lật mình!


Lời nói đã đến bên miệng, ánh mắt lại thoáng nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mặc áo bào trắng từ hoa viên trong tiền viện nối liền với hành lang gấp khúc đã đi tới. Lời nói đến miệng lại nuốt vào, trên mặt thay đổi thành ủy khuất nồng đậm, nước mắt đảo quanh: “Cái này phải do cha mẹ xem mệnh và có người làm mai, tuy phu nhân có ý tốt, nhưng dù sao Trâm Ngư vẫn là cô nương chưa lấy chồng, phu nhân nhắc chuyện như vậy với ta, bảo thể diện của ta ở đâu rồi?”

Trầm Ngư giương khuôn mặt Bồ Tát này lên diễn một màn mưa hoa lê, lập tức bắt được mảnh đồng tình.

Mọi người đều nghĩ, đúng vậy, người ta là một cô nương mới lớn, ngươi muốn làm mai cho người ta thì đi nói với đại nhân, nói trực tiếp với cô nương này làm gì, đây cũng không hợp quy củ.

Huống chỉ... có phu nhân tốt bụng bênh vực kẻ yếu mở miệng nói chuyện thay Phượng Trầm Ngư: “Điền phu nhân.” Nàng gọi nữ nhân mập kia: “Con trai ngươi có thể thành Trạng Nguyên hay không còn chưa biết, người ta là Phượng đại tiểu thư là con gái của thừa tướng đương triều, các ngươi chỉ là một quan viên tam phẩm lại muốn treo cao đại quan nhất phẩm, có phải không biết tốt xấu quá hay không.”

“Ta khinh!” Nữ nhân mập không vui ý, “Ngươi chỉ là thiếp của quan tứ phẩm, có tư cách gì mà ghét bỏ nhà ta quan nhỏ?”

“ỒI" Phu nhân bênh vực kẻ yếu kia lại nói: “Điền phu nhân ngươi đã quên rồi, hôm qua phu quân nhà ta vừa mới được Hoàng thượng thăng quan chính tam phẩm, so với tam phẩm các ngươi cao hơn đấy!”

Phía dưới tranh cãi ầm ï rốt cuộc làm Định An vương không nhìn được, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, nàng đạp một tay lên bàn, làm dưa và trái cây đều nát hết. Ca múa cũng gì vương phi giận dữ mà ngừng lại, trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh không tiếng động.“Rốt cuộc các ngươi tới đây làm gì?” Định An vương phi đen mặt trừng mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, “Phượng đại tiểu thư, ta khuyên ngươi sau này xuất môn vẫn nên đem khăn che mặt, đỡ phải làm người xung quanh nhớ thương.” Không chờ Phượng Trầm Ngư phản ứng lại, lại hướng về các phụ nhân đang cãi nhau, nói: “Ân ân oán oán trong quan trường của lão gia các ngươi, tự về nhà mà cãi nhau, đừng lại mất uy phong ở Định An vương phủ của tai”

Vừa thấy Định An vương phi tức giận, hai bị phu nhân quan lại cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, đều đứng dậy hành lễ bồi tội: “Vương phi giáo huấn đúng.”

Trầm Ngư cũng mở to đôi mắt đẫm nước hành lễ với Định An vương phi: “Đều là lỗi của Trầm Ngư, xin vương phi trách phạt.”


Đúng lúc này, chợt nghe thấy âm thanh ôn nhã nói: “Ngày đại thọ của Định An vương phi, sao lại trách phạt.”

Mọi người thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trên con đường nhỏ trong hoa viên, có một công tử dẫn theo hai gã thị vệ, khoanh tay mà đến, một thân áo bào. trắng, đầu đội mũ bạch ngọc phát, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa, ôn nhuận thanh cao như vậy, làm người ta nhìn một cái, tâm đều bình tĩnh lại.

'Trong mắt Phượng Trầm Ngư hướng tới một hướng, Định An vương phi kia cũng đứng dứng lôi kéo Thanh Nhạc quận chúa muốn ngồi xuống.

Thấy người nọ khoát tay ngăn lại, nói với Định An vương phi: “Bổn vương chỉ đại diện cho hoàng thất vội tới chúc thọ Định An vương phi, vương phi không cần khách khí."

Thanh Nhạc quận chúa kéo tay áo Định An vương phi, nhỏ giọng nói: “Địa vị của người không thấp hơn hắn, muốn hạ thấp phong thái sao?”

Lúc này Định An vương phi mới ổn định, hướng về phía người tươi cười nói: “Đa tạ Thuần vương điện hạ, rất hân hạnh được đón tiếp, thật sự đã làm Định An vương phủ thêm mặt mũi cho kẻ hèn này!”


Người tới không phải ai khác, đúng là Thuần vương Huyền Thiên Hoa.

Phượng Vũ Hành thấy Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Phượng Trầm Ngư, cảm thấy giờ phút này rốt cuộc Phượng Trầm Ngư có điểm thẹn thùng của một cô nương mười bốn tuổi, nhưng lại không giống trước, mà là giả vờ.

Không khỏi cảm thán, Phượng Trầm Ngư nhìn trúng Huyền Thiên Hoa, không biết tình cảm này nếu bị Phượng Cẩn Nguyên phát hiện, sẽ có cảm nghĩ gì. Nhiệm vụ của Trầm Ngư là làm Hoàng hậu, Huyền Thiên Hoa này... và ngôi vị hoàng đế có liên quan gì không?

'Thấy thế nào cũng không liên quan, một người nho nhã đến như thế, sao có thể yêu thích ngôi vị cửu ngũ kia.

Phượng Vũ Hành nhún vai, lại nhọn một quả cho vào miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui