Thần Y Độc Phi

Phượng gia làm cho đứa nhỏ kia là một bộ y phục đúng sắc mùa thu, nút thắt ở eo được cột chặt, làm lộ rõ vòng eo.

Thấy Phượng Vũ Hành đi ra, Tưởng Dung rất vui vẻ, nhanh chóng đi nhanh hai bước hành lễ với nàng: “Nhị tỷ tỷ! Tưởng Dung đang muốn đi tìm tỷ.”

Phượng Vũ Hành cười, kéo tay Tưởng Dung, “Y phục của Tam muội muội rất vừa vặn.”

Tưởng Dung có chút ngượng ngùng nói: “Đây chỉ là dính chút ánh sáng của nhị tỷ tỷ, nếu không phải nhị tỷ tỷ ở chỗ tổ mẫu thay Tưởng Dung nói chuyện, chỉ sợ tổ mẫu sẽ không làm y phục cho Tưởng Dung."Phượng Vũ Hành vỗ tay nàng an ủi: “Không sao. Muội ở đây thêm mấy năm nữa, nhãn nhịn một chút, ngày lành còn đang ở phía sau.” Vừa nói vừa hỏi Vong Xuyên: “Ta nói dùng vải điện hạ đưa tới làm y phục, đã cho người tới cắt y phục chưa?”

'Vong Xuyên nhanh chóng đáp: “Chờ khi tiểu thư trở về từ Định An vương phủ, thì sẽ có thợ may riêng của Ngự vương phủ tới đo cho ngài. Nô tỳ chọn gấm lương nhân, làm ra đúng lúc vào mùa, tiểu thư có thể mặc. ngay" Vừa nói vừa nhìn Tưởng Dung bên cạnh: “Nhị tiểu thư phân phó, làm cho tam tiểu thư và tứ tiểu thư chiếc. khăn tay, ngoài ra nô tỳ lại chọn thủy vân đoán, tặng riêng tam tiểu thư một bộ đồ mùa thu, trước khi may còn muốn mời tam tiểu thư đến Đồng Sinh hiên một chuyến, để đo kích cỡ.”


Tưởng Dung vừa nghe đã choáng váng? Đó là ngữ bảo chỉ nhất đó!

“Nhị tỷ tỷ.” Nàng vừa mừng vừa sợ, “Nhị tỷ tỷ nói là làm cho ta một bộ y phục?”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Đúng vậy.”

“Đừng đừng đừng!" Tuy rất thích tấm vải đó, nhưng Tưởng Dung vẫn cảm thấy nó quá xa xỉ, “Ngũ bảo quý giá như thế nào Tưởng Dung biết, nhị tỷ tỷ có thể dùng vải thừa làm khăn tay cho Tưởng Dung, Tưởng Dung cũng đã rất cảm kích. Tương lai cho dù Tưởng Dung gả cho ai, có thứ như vậy, đều rất hãnh diện. Tưởng Dung không dám cầu y phục tốt như vậy, rất phí vải.”

Phượng Vũ Hành thở dài, “Tưởng Dung, muội là muội muội của ta, tuy không phải từ trong một bụng mẹ chui ra, nhớ tới ba năm trước khi rời phủ, An di nương lén lút đưa vào túi áo Tử Duệ ít bạc vụn, nhân tình này tỷ tỷ xin nhận.”

Tưởng Dung vẫn không thuận theo, “Một ít bạc vụn sao có thể so với vải ngũ bảo kia được, nhị tỷ tỷ, Tưởng Dung không cần, tỷ giữ lại để làm nhiều y phục thì tốt hơn, tương lai gả đến Ngự vương phủ coi như cũng đủ hãnh diện.”

Vừa nghe lời này, Vong Xuyên nở nụ cười, “Tam tiểu thư, ngài đúng là lo lắng quá rồi. Nhị tiểu thư chúng ta còn chưa qua cửa, Ngự vương điện hạ đã bỏ ra nhiều thứ tốt đến đây như vậy, ngài còn sợ nhị tiểu thư qua cửa bị khinh bỉ? Lại nói tiếp, Ngự vương điện hạ là hoàng tử, phụ hoàng và mẫu phi đều ở trong cung, nhị tiểu thư đi qua là chủ mẫu duy nhất trong phủ, không cần nhìn ánh mắt của cha mẹ chồng, phía dưới điện hạ cũng không thu thiếp thất thông phòng, vậy trong vương phủ chỉ mình nhị tiểu thư định đoạt.”

'Vong Xuyên nói như thế, một mặt là nói cho Tưởng Dung nghe, một mặt cũng nói với Phượng Vũ Hành, cửu hoàng tử là người sạch sẽ, tuyệt đối không ham muốn nuôi nữ nhân khác.


Tưởng Dung rất thông minh, vừa nghe một chút đã hiểu dụng ý của Vong Xuyên, cười cười nhìn Phượng Vũ Hành, thở dài: “Nhị tỷ tỷ thật sự có phúc khí tốt”

Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, đây là loại không thể khống chế cười. Nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Hän muốn nuôi tiểu thiếp, ta cũng sẽ từng bước mà đuổi đi!”

'Vong Xuyên và Tưởng Dung lại trêu nàng một lát, Phượng Vũ Hành vẫn kiên trì, Tưởng Dung cũng không nhắc lại là không cần y phục nữa, chỉ cảm kích với Phượng Vũ Hành, nói: “Tuy Tưởng Dung còn nhỏ, tùy. tiện, trong nhà cũng không giúp được nhị tỷ tỷ cái gì, nhưng nếu nhị tỷ tỷ có việc, cho dù là công việc chân tay, Tưởng Dung cũng nguyện ý làm.”

Phượng Vũ Hành cười nàng ngốc, rốt cuộc mọi người là thiên kim, sao có thể để nàng làm công việc chân tay được. Nhưng mà đối với Tưởng Dung, Phượng Vũ Hành cảm thấy đứa trẻ này rất thông minh, vẫn luôn nuôi trong Phượng phủ như thế này đúng là lãng phí, nếu có cơ hội, sẽ dẫn nàng ra ngoài nhiều để trải nghiệm.

Mấy người một đường vừa cười vừa nói đi ra khỏi đại môn Phượng phủ, lúc các nàng đến đó, Phượng 'Trầm Ngư cũng vừa từ trong viện đi ra.


Ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa đang đứng, một chiếc bình thường, một chiếc là dùng gỗ cây tử đàn làm thành. Tưởng Dung nhỏ giọng giải thích: “Đó là xe ngựa riêng của đại tỷ tỷ, lần trước đi chùa dâng hương, vì phụ thân nói phải đơn giản, giản lược tất cả, nàng mới không ngồi.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, nàng có nghe nói Thẩm thị đều làm cho Trầm Ngư và Tử Hạo xe ngựa riêng, chẳng qua là lần đầu nhìn thấy. Quả nhiên là cao cấp, cũng không phải nàng và Tưởng Dung có thể so sánh được.

Lại nhìn Trầm Ngư kia, hôm nay lại mặc một thân y phục hoa hồng nhạt, choàng bên ngoài là chiếc áo vải voan cùng màu, cổ mở ra không nhỏ, đường cong của chiếc cổ và xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp, làn da non mịn trắng không tì vết. Làn váy hoa rất dài, phía sau đuôi váy dài chừng ba thước, làm dáng đi của Phượng Trầm Ngư càng thêm ung dung, ôn nhu. Mái tóc nàng không búi, chỉ dùng dây buộc đơn giản, rủ xuống trước ngực, trên mặt trang điểm tỉnh tế, toàn bộ người rất giống điệp trung hoàng hậu, làm người ta vừa thấy, mắt đã sáng ngời.

Chỉ là trang điểm như vậy thấy thế nào cũng không giống như đi tham gia thọ yến của người ta, chỉ giống như nàng là chủ nhân của một yến hội bình thường. Đặc biệt, y phục này và đuôi váy phía sau, đẹp mắt chỉ là đẹp. mắt, lại làm người ta cảm thấy có điểm không đúng với tuổi và thân phận của nàng, nếu là nương nương trẻ tuổi rong cung mặc như vậy, vậy thật sự là muốn để người ta tán dương.

Phượng Vũ Hành liếc mắt nhìn Trâm Ngư một cái, trong lòng nổi lên một câu: “Không liều chết thì sẽ không chết.” Phượng Trầm Ngư này mang hết dã tâm mặc lên người. Nàng rất chờ mong, khi Định An vương phi và Thanh Nhạc quận chúa nhìn thấy một thân này của 'Trầm Ngư, sẽ là vẻ mặt gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui