Thần Y Độc Phi

Chính phi của Văn Tuyên vương gia là chính nữ của đế sư Diệp Vinh, chuyện này ai cũng biết, nhưng Diệp Vinh từng phát bệnh được Diêu Hiển cứu, người biết chuyện này không nhiều, khi đó Phượng Cẩn Nguyên chưa cưới Diêu thị, dĩ nhiên sẽ không biết.

Nay vừa nghe, vị tả tướng đại nhân này lại nghĩ thêm một ý nghí gia coi Diêu gia là ân nhân, vậy tại sao lúc trước Diêu gia phạm tội, Diệp gia cũng không vì thế mà cầu tình?

Dựa vào giao tình giữa Văn Tuyên vương phi và Diêu thị, chắc chắn ân tình này không thể giả, vậy, thì chỉ có một nguyên nhân.

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy sau gáy có hơi lạnh tỏa ra, chẳng lẽ, Diệp gia biết tội trạng kia căn bản không gây tổn hại đến căn cơ của Diêu gia?

Hiển nhiên lão thái thái cũng nghĩ tới cái này, nàng và Phượng Cẩn Nguyên vội nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy hối hận.

Quyết định lúc trước quá bừa bãi! Thật sự là không cẩn thận!

“Phượng tướng.” Văn Tuyên vương phi mở miệng lần nữa, không nhắc lại lời trước đó, chỉ nói: “Ta đã không gặp Thiên Nhu nhiều năm, có rất nhiều điều muốn nói, ba người mẫu tử Thiên Nhu ngồi trong xe của ta. Phượng tướng, ngươi có ý kiến gì không?”


Phượng Cẩn Nguyên nào dám ý kiến gì, ước gì Diêu thị có thể thay hắn nói vài lời hay, nhưng lại muốn Phượng Vũ Hành đi theo, lập tức tức giận.

Ai nghĩ lúc này Phượng Vũ Hành lại nói: “Dì Lam và mẫu thân ôn chuyện, chúng ta không làm phiên, A Hành dẫn Thiên Ca tỷ tỷ ngồi trong xe ngựa của ta được không?”

Vũ Dương cười hì hì gật đầu: “Được, rất được.”

Rốt cuộc hai đội người ngựa có thể lên đường lần nữa, đã chậm trễ một lúc, giờ cũng chậm rồi, đám xa phu phải đánh xe nhanh hơn, toàn lực đi đến chùa Phổ Độ.

Nhắc tới Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, thật sự là người vốn dễ gần, lên xe ngựa đã xông vào Phượng Vũ Hành kể khổ: “Hành muội muội ngươi thật xấu xa, trước kia mẫu phi nói trong nhà dì Nhu có một tiểu muội muội vô cùng xinh đẹp, vì thế ta rất chờ mong, trông chờ ngày nào đó dì Nhu lại tới nhà ta có thể dẫn ngươi đi cùng. Ngươi không biết, mấy hậu bối họ Huyền chúng ta chỉ có mình ta là nữ, từ nhỏ đến lớn đều chơi với mấy tiểu tử này, phiền chết mất. Nhưng cho dù là một lần ngươi cũng không đến.” Nàng nói xong, bắt đầu đùa nghịch hai ngón tay của mình, đáng thương làm người ta đau lòng.

Phượng Vũ Hành cảm thấy tính tình của Huyền Thiên Ca rất giống tính cách của mình, đặc biệt khi nàng mắng Trầm thị bằng tiếng thông thường, nghe ra thoải mái hơn so với cổ nhân lấy từ đặt câu. Lập tức không chú ý nữa, ôm lấy Huyền Thiên Ca giao lưu tình cảm.

Một đám rốt cuộc cũng tới chùa Phổ Độ, Huyền Thiên Ca gõ đầu gối của Phượng Vũ Hành: “Hóa ra ngươi chính là cô nương mà cửu ca chọn, A Hành, ta rất ngưỡng mộ ngươi đó!”Chùa Phổ Độ là chùa thuộc về hoàng thất Đại Thuận, ở giữa sườn núi Phổ Độ cách kinh thành khoảng bốn mươi dặm, trên đỉnh núi Phổ Độ còn có am (1) Phổ Độ, hương khói nhiều như nhau.

(1) Am: cũng là chùa, nhưng am chỉ chùa của ni cô.

Hai nhà đại quyền quý đi vào chùa Phổ Độ dâng hương, trong chùa cực kỳ coi trọng, chia người để sắp xếp việc ăn ở của hai nhà.

Sau khi Phượng Vũ Hành cáo biệt Huyền Thiên Ca, lập tức dắt Tử Duệ đến bên người Diêu thị, giao Tử Duệ vào trong tay Diêu thị, lại để Hoàng Tuyền đi theo, đồng thời dặn dò Diêu thị: “Trong chùa nhiều người, mẫu thân chú ý Tử Duệ.

Diêu thị cười nàng thái quá, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Yên tâm.”

Dọc đường xe ngựa xóc nảy, miệng vết thương của 'Vong Xuyên không được tốt lắm, Phượng Vũ Hành lại tiêu độc cho nàng, ngoài da thoa một chút thuốc, cố ý để Vong Xuyên ở trong phòng dọn dẹp, chỉ mang theo Hoàng Tuyền và người nhà ra ngoại đường ăn cơm chay.


Đây là bữa cơm thứ nhất sau khi Phượng gia đến chùa Phổ Độ, lão thái thái thấy mọi người đến đông đủ, lúc này mới mở miệng nói: “Hôm nay đi xe mệt nhọc, chủ trì trong chùa sắp xếp cho chúng ta dâng hương vào ngày mai, đồng thời còn muốn đốt đèn cầu bình an.” Nàng vừa nói đã sắp xếp việc này, vừa nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo, trong lòng có chút không thoải mái, trâm giọng nói: “Các ngươi nhất định không được có tranh chấp! Làm trưởng tử chính nữ, phải ra dáng gương mẫu.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng nói tiếp: “Sau khi vết thương của Tử Hạo đã tốt thì đi thư viện, vi phụ lại chuẩn bị cho ngươi ở Tiêu Châu bên kia lần nữa.” Hẳn vừa nói vừa nhìn Diêu thị, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.

Diêu thị lại là dáng vẻ cúi đầu như cũ, hoàn toàn bất vi sở động.

Nhưng Trầm thị lại bắt đầu kích động, luôn miệng nói: “Đúng, nhất định phải chuẩn bị tốt, ra bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần Tử Hạo có tiền đồ.” Vừa nói vừa bắt lấy tay Phượng Tử Hạo, “Mẹ phải dựa vào ngươi và Trầm Ngư.”

Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Trầm thị đã bị đánh thành đầu heo.

Cũng như vậy, Phượng Trầm Ngư cũng mặt lạnh xuống, cảm thấy phải tính kế vài phần.

Một bữa cơm, ăn trong sự im ăng nặng nề, ngay cả Hàn thị hay nói cười khanh khách, cũng bị Phượng Cẩn Nguyên ngăn cản vì phải chú ý đức hạnh trong chùa miếu.

Rốt cuộc, mọi người đều đã ăn no, dường như đã được giải phóng, thở dài một hơi.


Sau khi ăn xong đều tự giải tán, Phượng Vũ Hành đi chậm một chút, chú ý đến tám người đến dùng bữa sau đó. Đi đầu là một nam một nữ chắc là huynh muội, cũng. không biết có phải do nàng quá mẫn cảm hay không, cảm thấy hai người kia nhìn đến nàng, ánh mắt mang theo địch ý rõ ràng.

Phượng Vũ Hành tìm hai người kia trong trí nhớ nguyên chủ, lại không thu hoạch được gì.

Sau bữa trưa, Huyền Thiên Ca bám lấy Phượng Vũ Hành hỏi nàng cách chỉnh phục cửu hoàng tử, Phượng Vũ Hành lại nhớ tới hai huynh muội mới gặp trước đó kia, nên hỏi Huyền Thiên Ca: “Hôm nay trong chùa có thêm thế gia quý tộc nào đến dâng hương nữa không?“Huyền Thiên Ca thấy nàng hỏi mới sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại: “Ngươi thấy bọn họ rồi?”

Phượng Vũ Hành nhíu mày: “Ngươi nói bọn họ là ai?”

Huyền Thiên Ca nói rõ với nàng: “Là vua khác họ duy nhất của Đại Thuận triều chúng ta, quận chúa của An Định vương gia và Chất thiếu gia.”

Vừa nghe nhắc tới An Định vương, Phượng Vũ Hành cũng có ấn tượng, nàng nhớ ngày Chu phu nhân đến đưa sính lễ, từng nhắc qua độc nữ của An Định vương vừa ý Huyền Thiên Minh, kết quả bị Huyền Thiên Minh đốt cháy An Định vương phủ.

Chả trách nàng có thể cảm giác được địch ý nông đậm, hóa ra là tình địch!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui