Thần Y Độc Phi

Huyền Thiên Minh không nhìn đến chiếc giày, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại hơn nửa ngày.

Phấn Đại vốn là tâm hồn thiếu nữ, làm sao chịu nổi cái nhìn chằm chằm của hắn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu, xấu hổ thẹn thùng.

Huyền Thiên Minh trăm tư không rõ, không khỏi hỏi Phượng Vũ Hành: “Người này là ai?”

Phượng Vũ Hành nói với hắn: “Thứ xuất của quý phủ tứ tiểu thư.”

“À” Hắn kéo dài âm, roi giật giật trong tay.

Phượng Cẩn Nguyên sao không biết tính tình Huyền Thiên Minh, sợ tới mức nhanh chóng khiển trách Phấn Đại: “Quay về! Trước mặt điện hạ sao có thể nói chuyện với ngươi!”

Phấn Đại không cam lòng, “Nhưng rõ ràng đây là giày của nhị tỷ tỷ...” Nàng vừa nói vừa nhìn lại chân của Phượng Vũ Hành, đã thấy thấp thoáng dưới làn váy có mặt giày chớp động.


Cũng không biết là không nên có lá gan này, nhưng nàng lại thấy một tay Phượng Vũ Hành vén mép váy lên. Chỉ thấy một đôi giày hoàn hảo không tổn hại gì đi trên chân Phượng Vũ Hành, giống với chiếc nàng đang cầm trong tay y như đúc.

Phấn Đại khó tin, sững sờ tại chỗ, đột nhiên cảm cổ tay bị nắm chặt, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vươn tay ra cầm cổ tay trái của nàng.

Nàng thấy kích động, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp từ cổ tay tuôn ra.

Đáng tiếc, trong giây lát dòng nước ấm đã biến thành bi thảm, nghe thấy một tiếng “răng rắc”, Huyền Thiên Minh lại bỗng tăng lực, dứt khoát bẻ gãy cổ tay. trái của Phượng Phấn Đại!

Ngay cả tiếng hô của Phượng Phấn Đại đều không có, hai mắt hướng xuống đất nhắm lại, rồi ngất đi.

Hàn thị sợ tới mức chưa hoàn hồn, nhào về phía trước rồi ôm lấy Phấn Đại, thất thanh gào khóc.

Phượng Cẩn Nguyên vừa thấy điệu bộ này, sao dám để Hàn thị ở lại gây tiếng động, hắn rất sợ lại chọc giận Huyền Thiên Minh thì thê thiếp hắn yêu nhất cũng sẽ bị đánh chết. Vì thế nhanh chóng phân phó xuống: “Mau đưa tứ tiểu thư và tứ di nương về phòng!" Hắn cũng chưa dám nói sẽ mời đại phu.

Nửa thân Huyền Thiên Minh trở về giúp Phượng Vũ Hành sửa sang lại làn váy, “Cần xem các ngươi cũng đã xem, giày của Hành Hành nhà chúng ta vẫn luôn đi trên chân, nếu lại có người cả gan dám nói lung tung, bổn vương sẽ phái người tới lấy đầu lưỡi của hắn.”

“Thần, nhớ kỹ.” Phượng Cẩn Nguyên đem ánh mắt xin giúp đỡ về phái Huyền Thiên Hoa, chỉ hy vọng vị thất điện hạ luôn hiền lành này có thể giúp hắn nói hai câu.

Huyền Thiên hoa trầm tĩnh nhìn thoáng qua phía Phượng Trầm Ngự, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như: cũ, lời nói ra nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: “Lúc đó cho dù là ta hay huynh đệ Minh nhỉ, cũng sẽ không vô lễ ở trước nơi đông người vén y phục. Thôi, Phượng đại nhân vẫn nên mời đại phu xem thương thế cho tứ tiểu thư đi."“Cuối cùng là được một câu này, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng sai người đi mời đại phu.

Lúc này chỉ thấy Huyền Thiên Minh khoát tay, một vị đại thái giám phía sau lập tức đi lên, mở ra chiếu chỉ trong tay, nói vang lên: “Ý chỉ đến! Phượng Trâm Ngư tiếp chỉ!"


(*) Ý chỉ là của Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu. Thánh chỉ là của Hoàng đế. Mình chưa từng nhìn kỹ hoa văn trên ý chỉ. Nếu trên thánh chỉ là rồng thì chắc trên Ý chỉ là phượng hoàng. Hoàng đế có long ấn thì Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu có phượng ấn.

Mọi người trong Phượng gia đều mơ hồ, ai cũng không nghĩ bỗng nhiên có một ý chỉ lại giao xuống cho Phượng Trầm Ngư.

Trầm Ngư kinh ngạc bước lên trước vài bước, quỳ xuống nghe chỉ, những người phía sau cũng quỳ theo. Chợt nghe đại thái giám kia nói: “Phụng Hoàng hậu nương nương, Vân phi nương nương có lệnh, chính nữ Phượng gia Phượng Trầm Ngư trong vòng năm năm không thể bước vào hoàng cung nửa bước, nhuyễn thử! Tạ ân!”

Trầm Ngư cảm thấy trong đầu “đùng” một tiếng nổ tung!

Nàng không như Trầm thị nghĩ đơn giản như vậy, năm năm, đó là thời gian hoàn hảo nhất cảu nàng! Không thể tiến cung, thì có nghĩa là không thể tiếp xúc. với những người quyền quý nhất, có nghĩa là sẽ không được tham dự yến hội được tổ chức trong hoàng cung trong phòng năm năm, không thể gặp người nàng muốn gặp, Phượng gia cũng sẽ nghĩ cách để nàng gặp người. Ám chỉ ngồi ở nhà có thể thành mẫu nghi thiên hạ sao? Cho dù gả cho người có địa vị, nhưng thiếu năm năm này, lại làm nàng mất bao nhiêu công tính toán tương lai!

Ý chỉ này, quả thật là cắt đứt đường lui của nàng.

Nhưng có thể không tiếp sao? Rõ ràng là không được.

“Dân nữ, tiếp chỉ, tạ ân.” Cúi đầu xuống, trong lòng Phượng Trầm Ngư dâng lên hận ý ngập trời.


“Đầu đứng lên đi.” Huyền Thiên Minh lại kỳ quái mở miệng, “Đưa đương gia chủ mẫu của bọn họ vào.”

Lập tức có người nâng Trầm thị vào trong viện. Đúng, là nâng, chân của Trầm thị đã hoàn toàn không thể đi được.

Phượng Trầm Ngư nhìn mẫu thân của nàng, nhìn đầu gối nàng đổ máu và vết thương trên mặt bị Huyền Thiên Minh đánh, nửa điểm đồng tình cũng không có. Nàng biết, tất cả hôm nay đều do mẫu thân tạo hành, đều do mẫu thân tham tài, mới chọc giận Vân phi, chôn vùi tiền đồ của nàng. Nàng hận Trầm thị.

“Nhớ rõ trong ba ngày phải đưa bức 'Thanh sơn đồ thật đến Ngự vương phủ, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.” Huyền Thiên Minh ném ra một câu cuối cùng, vỗ vỗ mu bàn tay của Phượng Vũ Hành, rốt cuộc. cũng bãi giá rời đi.

Trước sân của Phượng gia lại để đầy lễ vật của Phượng Vũ hành, giống như đại sính ngày ấy, nhắc nhở mọi người: Phượng Vũ Hành nàng, cho dù là ai cũng không thể khinh thị.

Lão thái thái mệt mỏi phân phó hạ nhân: “Đều đưa đến Đồng Sinh hiên đi!”

Phượng Vũ Hành đi đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, thi lễ qua loa: “Hôm nay trên đường đi xem cửa tiệm, không nghĩ rằng sẽ được mời vào trong cung, không thể nói trước với phụ thân một tiếng, phụ thân đừng trách."Phượng Cẩn Nguyên biết không phải là lỗi của nàng, lắc đầu không nói gì, chỉ là nhớ đến Phượng Phấn Đại bị bẻ cổ tay, không khỏi oán giận nói: “Ngự vương điện hạ này ra tay cũng nặng quá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui