Nhìn Thuận Hòa phu nhân thích Thành Thanh Ninh như vậy, vốn một tia bất an và khẩn trương trong mắt Mặc Hàn Dạ cũng đột nhiên tan biến.
Thành Thanh Ninh có chút cứng nhắc từ chối khéo “Đa tạ phu nhân giữ con lại.” “Nhưng mẫu thân con nói qua, không thể về phủ quá muộn.
Con là một cô nương, không phải công tử, để tránh truyền ra sẽ bị người khác cười chê.” Nói đến đây, Thành Thanh Ninh có chút ngượng ngùng mỉm cười “Lúc trước danh tiếng của con đã đủ khó nghe rồi, nay nếu còn không tìm về một chút, e là mặt của Thành phủ đều mất mặt đến ngoài Kinh Thành rồi.”
Tự cười nhạo như vậy, tiểu thư trong Kinh Thành e là chỉ có Thành Thanh Ninh nói ra được.
Trong lòng Thuận Hòa phu nhân càng nhìn cô thuận mắt, càng cảm thấy thích “Những thứ đó chẳng qua đều là người ta đồn mà thôi.” Mặc Hàn Dạ mãi không mở lời cũng đột nhiên nói theo “Không sai, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời đồn.” Thành Thanh Ninh đầu đầy vạch đen.
Huynh đài, người thật sự là đến an ủi ta sao? Thuận Hòa phu nhân liếc con trai mình “Không biết nói chuyện thì đừng nói, đừng làm hỏng tâm trạng của Thanh Ninh.”
Bị mẫu thân nhà mình dạy dỗ, Mặc Hàn Dạ cũng không tức giận, chỉ ngoan ngoãn im miệng, một bộ dạng “Nghiêm túc nghe các người nói chuyện” Vân Đóa vào thắp đèn, nhìn thấy không khí yên tĩnh đầm ấm trong phòng, không nhịn được đỏ mắt.
Lúc trước phủ Sở vương lớn này, chỉ có hai mẹ con Mặc Hàn Dạ và Thuận Hòa phu nhân.
Hai mẹ con này trước giờ ít nói, giữ truyền thống “ăn không nói ngủ không nói:, ngay cả cơ hội ngồi cùng nói chuyện đều rất ít.
Nay có Thành Thanh Ninh, trong vương phủ này cuối cùng cũng có chút sinh khí.
Vân Đóa đã không còn nhớ, bao lâu rồi không nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm, thoải mái, yên bình như đêm nay trên mặt của Mặc Hàn Dạ và Thuận Hòa phu nhân rồi.
“Thanh Ninh à.” Thuận Hòa phu nhân dắt tay cùa Thành Thanh Ninh, ý vị thâm sâu nói “Ta và mẫu thân con cũng là người quen cũ, con về chuyển lời mẫu thân con, cứ nói chuyện đã qua rồi nếu đã tiếp nhận, thì phải buông xuống.” “Đừng để bản thân đắm chìm trong quá khứ, trong bùn lầy không thể dứt ra.” Thành Thanh Ninh không biết vì sao Thuận Hòa phu nhân đột nhiên nói lời này, nhưng nghĩ lại lúc trước quan hệ của Thành phu nhân cùng hoàng thượng rất tốt, xem ra quan hệ với Thuận Hòa phu nhân cũng rất tốt.
Thuận Hòa phu nhân bản tính lương thiện, lời này rõ ràng là đang an ủi Thành phu nhân.
Nghĩ ra cũng không có ác ý.
Cô ngoan ngoãn gật đầu ứng xuống “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, con nhất định chuyển lời đến mẫu thân con.” “Ừ.” Thuận Hòa phu nhân vừa ý gật đầu, tiếp tục giữ cô lại “Ta sớm đã mệnh người chuẩn bị thức ăn con thích rồi, chi bằng ở lại vương phủ dùng cơm tối rồi hẳn về?” Lời đều nói đến mức này rồi, nếu Thành Thanh Ninh còn từ chối nữa, ngược lại có chút kiêu căn.
Do đó, cô gật đầu mỉm cười “Đa tạ phu nhân nhiệt tình thiết đãi, Thanh Ninh quấy rầy rồi.” “Cái gì quấy rầy hay không chứ, cũng quá thân phận rồi! từ nay về sau, chỉ cần con muốn đến phủ Sở vương, cứ đến là được, đừng gò bó, đem chổ này xem như nhà của mình.” Thuận Hòa phu nhân cười nói, nếp nhăn ở đuôi mắt đều hiện lên vẻ hiền từ.
Rất nhanh, cơm canh đã lên đủ rồi.
Nhìn từng món một, quả thật đều là món cô thích nhất, Thành Thanh Ninh bất giác nghi hoặc.
Nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt cô, Thuận Hòa phu nhân giải thích “Dạ nhi nhà ta biết khẩu vị của con, đặc biệt lệnh người chuẩn bị.” Mặc Hàn Dạ yên tĩnh ăn cơm đột nhiên bị điểm danh, ngẩn đầu thần sắc có chút không tự nhiên.
Hắn gắp một cái đuồi gà cho Thành Thanh Ninh, mượn cớ che giấu thần sắc trên mặt “Bổn vương là vô tình nghe người nhắc đến.” “Nghe ai nói vậy?” Thành Thanh Ninh có chút nghi hoặc hỏi.
“Ăn không nói chuyện.” Mặc Hàn Dạ không biết trả lời thế nào, căng mặt nhìn cô, tiếp tục cuối đầu ăn cơm.
Đây rõ ràng là không muốn trả lời rồi.
Sự nghi hoặc trong mắt của Thành Thanh Ninh càng sâu hơn, bất giác nhíu mày, ánh mắt như đèn pha nhìn động tác của Mặc Hàn Dạ.
Người đàn ông nay, ngay cả ăn cơm đều cao quý như vậy, không giống cô cứ bị Thành phu nhân nói, giống quỷ đói mới được thả từ trong tù ra vậy....!
Ánh mắt của cô quá thẳng thắng, cho dù là Mặc Hàn Dạ muốn làm lơ cũng khó.
Chỉ thấy hắn buông đũa xuống, nhíu mày nhìn Thành Thanh Ninh, trầm giọng nói “Thành Thanh Ninh, bổn vương nhìn cô không đói! còn không mau ăn cơm, thức ăn nguội sẽ đau bụng đó.” “Huynh nói chuyện đàng hoàng, nghiêm mặt giống như đang giáo huấn người vậy! ăn không nói thì ăn không nói, còn trù ta đau bụng....!huynh đâu phải phụ thân ta, nghiêm túc cổ hữu như vậy.” Dưới ánh mắt thâm trầm của hắn, Thành Thanh Ninh cầm đũa lên vừa cắn đuồi gà vừa lẩm bẩm một câu.
Mặc Hàn Dạ đột nhiên giống như pháo bị châm ngòi, bắt đầu bùng phát.
Nếu không phải Thuận Hòa phu nhân ở đây, hắn e là muốn kéo Thành Thanh Ninh đến gốc tường, giáo huấn cô một phen rồi! người con gái này, thật là trời sinh khắc tinh của hắn mà! Mỗi lần chung sống hòa bình với hắn không đến nửa ngày, là chọc hắn giận đến phát điên! Thuận Hòa phu nhân nhìn hai người gây gỗ nhau, lộ ra ý cười hiểu lòng của người mẹ già.
Từ lúc bước ra từ phủ Sở vương, ánh trăng đã trèo lên bầu trời cao, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cô bất giác xoay đầu nhìn người đàn ông đi bên cạnh, gốc độ này vừa đúng nhìn thấy gốc cạnh khuôn mặt của hắn, mang theo sự dịu dàng không nói ra được, khác hẳn so với hình tượng lạnh nhạt ngày thường.
Sau khi phát giác ánh mắt của Thành Thanh Ninh, Mặc Hàn Dạ xoay đầu nhìn cô “Sao vậy?” âm thanh cũng mang theo dịu dàng, đâu giống diêm vương mặt quan tài?! “Không có gì” bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn, Thành Thanh Ninh thu lại ánh mắt, hoảng loạn cuối đầu.
Nhìn thoáng qua ngay cả cô cũng đều đỏ lên.
Lúc này chợ đêm bắt đầu náo nhiệt, Thành Thanh Ninh và Mặc Hàn Dạ cũng không phải dân thường gì, chuyện giữa hai người càng là truyền khắp Kinh Thành.
Giờ nhìn hai người đi cùng nhau, mà Mặc Hàn Dạ còn bày ra tư thái người bảo vệ, đem Thành Thanh Ninh vay ở trong cánh tay, không để người đi đường đụng trúng cô.
Bộ dạng này thật khiến người ta chú ý! “Sở vương và Thành tiểu thư, quen nhau từ lúc nào vậy?!” “Thành tiểu thư này si mê Sở vương nhiều năm không có kết quả, giờ khổ tận cam lai rồi?” “Lúc trước sao tôi không cảm thấy, đêm nay nhìn hai người, thật giống thần tiên quyến lữu vô cùng xứng đôi! nam thanh nữ tú, thật là rất dưỡng mắt nha.”
“Nghe cô nói vậy tôi cũng phát hiện, thì ra Thành tiểu thư xinh đẹp khuynh thành như vậy!” “Các người xem Sở vương dịu dàng với Thành tiểu thư biết bao? bảo vệ che chở, tôi hy vọng người bị huynh ấy bảo vệ lúc này là tôi.....” “Cô đừng nằm mơ nữa, Sở vương rõ ràng là bị Thành tiểu thư làm rung động rồi!” “Ở đâu còn người đàn ông như Sở vương vậy, tôi cũng muốn học chiêu của Thành tiểu thư, đi ôm mỹ nam về.....” “.....” người trên phố đều bàn tán xôn xao, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai người biến mất ở cuối phố..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...