Thành Thanh Ninh cũng bị khí thế của mẹ mình trấn áp, sau khi hồi thần, mau chóng đi đến bên giường chẩn mạch cho Hồ di nương.
Không ngoài dự tính, độc mà Hồ di nương trúng, chính là độc lúc trước hạ cho Thành phu nhân.
Thành Thanh Ninh mang theo một ý cười trào phúng.
Hồ di nương cũng thật là người nhẫn tâm, vì trừ khử mẹ con cô, cùng với đứa bé trong bụng Thành phu nhân, vậy mà không tiếc dùng cách thương địch một ngàn tự tổn thất 8 trăm này, lấy mạng của mình đặt cược! Hôm nay, nếu cô không chịu giải độc cho bà ta, bà ta lại phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ còn có thể để Thành Uyển Nhi đút thuộc giải cho bà ta? Như vậy thì lại nên giải thích thế nào với Thành Minh? Bà ta đã khẳng định, Thành Minh sẽ bảo vệ hai mẹ con họ, do đó mới dùng cách ác độc như vậy.
Thành Thanh Ninh không nhịn được lắc đầu, tặc lưỡi nói với Thành phu nhân “Mẫu thân, Hồ di nương đây là trúng kịch độc rồi! loại độc này con gái chưa từng gặp qua, do đó cũng không có thuộc giải.” “Xem ra......” vừa nói, Thành Thanh Ninh xoay đầu qua, như cười như không nhìn Thành Minh “Phụ thân phải nhanh chóng chuẩn bị hậu sự cho Hồ di nương rồi.”
Thành Minh không dám tin “Con nói gì?” Lúc này, Thành Uyển Nhi cũng dùng sức vùng khỏi trói buộc của Lí ma ma, từ trên đất bò dậy như bay vào phòng “Cô nói dối! di nương ta mới không trúng kịch độc!” “Phụ thân, đừng tin lời của cô ta, cô ta chính là muốn hại chết di nương của con.” Thành Uyển Nhi vội vã nói với Thành Minh.
“Cô là y độc hay ta là y độc?” Thành Thanh Ninh mặt đầy trào phùng nhìn Thành Uyển Nhi, chớp đôi mắt to, bày ra một bộ dạng vô hại “Lời này của tỉ tỉ thật có ý nghĩa, chẳng lẽ tỉ biết ẩn tình gì? chẳng lẽ tỉ biết, Hồ di nương trúng độc gì rồi?” Không ngờ Thành Thanh Ninh sẽ hỏi như vậy, không ngờ đến đầu của cô linh hoạt như vậy!
Làm gì giống tên ngốc từng theo sau lưng cô, bị cô lừa mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của Kinh Thành chứ? Thành Thanh Ninh trước mắt, rõ ràng là một người tinh ranh! Thành Uyển Nhi bị cô hỏi đến á khẩu.
Nếu cô trả lời biết, chẳng phải lộ ra sơ hở khiến người ta sinh nghi? Nếu trả lời không biết, Thành Thanh Ninh nhất định sẽ chất vấn cô xen lời gì chứ, sau đó trực tiếp chuẩn bị hậu sự cho Hồ di nương?
Bất luận trả lời thế nào, đều sẽ rơi vào trong tiên cảnh của Thành Thanh Ninh.
Thành Uyển Nhi cắn chặt răng, liếc Thành Thanh Ninh “Ta đương nhiên không biết!” “Vậy tỉ nhiều lời gì? nếu tỉ là y độc, thì tỉ đến giải độc không phải được rồi sao? còn nếu không thì im miệng.” Thành Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng, khí thế quanh người tản ra, giống y như Thành phu nhân lúc trước.
“Phụ thân, Hồ di nương hết cứu rồi, mau chóng chuẩn bị hậu sự đi.” Thành Thanh Ninh không chút do dự quơ tay với Thành Minh “Ngay cả con đều không cứu được, mấy đại phu bên ngoài chắc chắn đều không cứu được rồi.
Lúc nãy, người có lẽ cũng để họ vào xem qua rồi.” Thành Uyển Nhi nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về hướng Thành Thanh Ninh, mang theo ý hận kinh người.
“Cái gì?” Thành Minh vẫn là không dám tin, nhưng nhìn Thành Thanh Ninh và Thành phu nhân, một lớn một nhỏ đều khí thế bức người.....!không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể thấp giọng hỏi đến “Thanh Ninh, hay là con chẩn mạch kĩ thêm chút nữa thử xem?” “Phụ thân đây là không tin y thuật của con gái?” Thành Thanh Ninh nhếch mày, sắc mặt có chút “thất vọng” nhìn ông.
“Đương nhiên không có!” Thành Minh lập tức từ chối, tiếp theo lại có chút ấp úng nhìn về hướng cô “Thanh Ninh, nếu con cứu không được, chi bằng bảo sư phụ con đến thử xem?” sư phụ của Thành Thanh Ninh là độc y số một vang danh thiên hạ: Cốc Vũ.
Nhưng người này hành tung bất định, tính tình kì dị, thậm chí nghe nói còn có tật lạ máu me ăn thịt người......
Thành Minh cũng không biết, Thành Thanh Ninh là làm thế nào nhận hắn làm sư phụ.
Nói chung, người Thành Minh không nguyện đối mặt nhất chính là Cốc Vũ.
“Phụ thân đây là không sợ sư phụ con nữa rồi?” Nhắc đến Cốc Vũ, Thành Thanh Ninh nhếch mày càng cao hơn, ý vị sâu xa nói một câu “Nếu để sư phụ con biết được, có người cố ý vu khống tiểu đồ đệ ông ấy yêu thương nhất......!phụ thân cho rằng, ông ấy sẽ cứu người? hay là sẽ giết người đây?”
Dựa vào sự yêu thương của Cốc Vũ đối với Thành Thanh Ninh, vẫn là khả năng cái sau lớn hơn chút.
Thành Minh nhìn không được sắc mặt trắng bệch, dường như là nhớ đến danh tiếng đáng sợ đó của Cốc Vũ.
Nhưng nếu không mời Cốc Vũ đến, chỉ e là Hồ di nương hôm nay thật sự mất mạng rồi!
Sau khi trong lòng cân đo một phen, Thành Minh lấy lòng cười với Thành Thanh Ninh “Thanh Ninh, lúc nãy đều là phụ thân không tốt.
Là phụ thân quá nóng lòng, vì cứu Hồ di nương của con, mới mất đi lý trí.” Nghe lời, sắc mặt của Thành phu nhân càng lạnh băng hơn, sắc mặt của Thành Thanh Ninh cũng càng khó coi hơn.
“Vì cứu Hồ di nương mất đi lý trí? quá nóng vội?” Thành Thanh Ninh không tính bỏ qua ông, từ từ ngồi ở bên giường, tay phải từng nhịp như có như không gõ trên mạch của Hồ di nương.
“Lời này của phụ thân.....!thật là khiến con gái đau lòng.” Thành Thanh Ninh nâng mắt nhìn ông, thần sắc âm u, như bầu trời âm u sắp mưa “Phụ thân có biết, khoảng thời gian trước mẫu thân con không được khỏe, thậm chí không xuống nổi giường không?”
Không biết vì sao Thành Thanh Ninh đột nhiên nói đến chuyện này, Thành phu nhân có chút kinh ngạc, Thành Minh cũng nhíu mày.
“Đại phu lúc đó xem qua rồi, chẳng phải nói thu nóng đang thịnh, cho nên cảm nắng sao?” Thành Minh thử hỏi đến.
Ông thật sự không rõ, Thành Thanh Ninh muốn nói gì, làm gì.
Từ khoảng thời gian này, Thành Thanh Ninh giống như trở thành một người khác vậy, khiến ông nhìn không thấu.
“Đại phu quả thật là nói như vậy, nhưng đó là vì, đại phu chẩn không ra mẫu thân rốt cuộc là bị gì.” Vừa nói, Thành Thanh Ninh đột nhiên nhìn về hướng Thành phu nhân, khóe mắt đột nhiên cay cay “Nếu không phải con gái kịp thời tra ra, nay không những đệ đệ không còn nữa, mẫu thân e là càng không còn nữa rồi!” nghe lời, đột nhiên Thành phu nhân sắc mặt thay đổi! Thành Minh cũng kinh ngạc mở to mắt “Con nói gì?!”
Duy chỉ có Thành Uyển Nhi đứng ở một bên, chột dạ cuối thấp đầu.
Lúc này, Thành Thanh Ninh đột nhiên thu tay về, chỉ thấy Hồ di nương mãi hôn mê bất tỉnh, đột nhiên bắt đầu nói mớ “Diệt cỏ phải tận gốc, ta không những muốn bà ta chết, ta còn muốn tiểu nghiệt chủng trong bụng bà ta cùng chết!”
“Sợ gì chứ? Thành Thanh Ninh tiểu tiện nhân đó, ngày ngày si mê Sở vương, cũng không nhìn xem người ta đều không thèm nhìn nó!” “Nó bám lấy Sở vương không buông, căn bản không rảnh để quan tâm người mẹ tiện nhân của nó, với tiểu nghiệt chủng đó.” Hồ di nương hôn mê bất tỉnh, nhưng lời nói mớ trong miệng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của mọi người.
Thành Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch bổ nhào lên, thử bịch miệng của Hồ di nương.
Nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục truyền ra từ trong kẽ tay của cô “Chuyện này nhớ làm gọn gàng sạch sẽ, đừng để bất kì ai nắm được cán.
Tiểu tiện nhân đó cũng phải phòng, để tránh làm hư việc tốt của ta.....” lời nói mớ không ngừng truyền ra từ trong miệng của Hồ di nương, Thành Uyển Nhi đã sợ hãi đến cuối thấp đầu, không dám nhìn bất cứ ai rồi.
Không chờ Thành Minh nói chuyện, Thành phu nhân đã giận đến cả người đều bắt đầu run lên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...