Hạ Thanh Ca trong lòng cười lạnh, tới thật đúng lúc, lão nương đang nghĩ cách tóm hai người các ngươi trước lại tự mình dẫn xác đến.
Nghe
được tiếng bước chân rất nhỏ cách giường càng ngày càng gần, trong lòng Hạ Thanh vắng lặng, trên mặt cảm giác có một hồi gió nhẹ nhàng lướt
qua, hai tay nàng nắm quyền, nín thở tĩnh khí.
Hai người đi tới mép giường ngay cả thở mạnh cũng không giám, nhìn lẫn nhau, không biết phải ra tay như thế nào.
Chu Vân là người nghĩ kế hết sức khẩn trương, đến giờ nàng mới biết, trong
lòng suy nghĩ là một chuyện, nhưng thật sự phải ra tay lại là một chuyện khác.
Thụy Châu đẩy nàng một cái, Chu Vân từ trước đến nay là người
có lòng dạ can đảm, tính huống hiện giờ chỉ có thể giao cho nàng làm.
Tâm thần Chu Vân dao động, cũng không từ chối, tiếp nhận khăn liền cúi
thân, nhìn thoáng qua nữ tử nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, ảm đạm
không chút ánh sáng, Chu Vân tâm độc ác, đưa tay đem khăn hướng trên mặt Hạ Du Ca phủ xuống.
Đang lúc này một đôi mắt phượng lạnh như đầm băng cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Vốn trong lòng Chu Vân có chút sợ sệt lại bị người âm trầm nhìn chằm chằm
như vậy, dọa sợ đến mức "A" một tiếng thứt chói tai, thân thể lập tức
giống như bị rút hết sức lực, ngã ngồi dưới đất.
Bên cạnh Thụy Châu cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đưa tay che miệng thật chặt, vẻ mặt hoảng sợ.
"Quỷ.... ....quỷ a!" Chu Vân lẩm bẩm tự nói, si ngốc nhìn Hạ Thanh Ca ngồi dậy.
Thụy Châu làm việc luôn luôn điềm tĩnh hơn Chu Vân, thấy Hạ Thanh Ca tỉnh
dậy, trong lòng lập tức thay đổi tâm tư, sau khi xem rõ tình hình trước
mắt, phản ứng mới vừa rồi của Đại tiểu thư này chỉ sợ nàng đã tỉnh.
"Đại.....Đại tiểu thư..... người đã tỉnh, thật là.......thật sự là quá tốt, ông trời có mắt rốt cục cho Đại tiểu thư tỉnh lại, đúng là trời phù hộ mà."
Lúc này Thụy Châu thầm cảm thấy may mắn, thật tốt vừa rồi Chu Vân không có
thuận lợi ra tay, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi, tội danh mưu hại chủ tử chụp lên đầu là tội lớn như thế nào chứ, song Thụy Châu
thân là người hầu hiểu rất rõ.
Nghĩ đến đây nàng cố ý làm bộ dáng
hung dữ, kèm theo giọng điệu trách cứ nhìn Chu Vân đang ngã ngồi trên
đất nói, "Xem ngươi tay chân vụng về, ngay cả việc giúp đại tiểu thư lau mồ hôi cũng làm không xong?"
Thần sắc Hạ Thanh Ca dần dần trở nên
thanh tĩnh, tự nhiên đem cảm xúc của Chu Vân cùng Thụy Châu thu hết vào
trong mắt, trong lòng nàng cười lạnh nhưng lại không mở miệng vạch trần
lời nói dối của Thụy Châu, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
Nhìn quần áo trên người hai người, ánh mắt Hạ Thanh Ca xẹt qua suy nghĩ.
Thụy Châu búi tóc theo kiểu xoắn ốc được các nha hoàn ưa thích, bên trên
không cài bất kỳ thứ gì, trên người mặc xiêm áo màu hồng cánh sen vạt áo thêu đàn tỳ bà, dưới thân mặc váy dài màu thủy lam tản ra hơi nước.
(câu này mik ko biết chém thế nào cả mọi người chấp nhận vậy)
Mà mới
vừa từ dưới đất đứng lên trên đầu Chu Vân chính là trải song loa búi
tóc (hai búi tóc hình xoắn ốc), hai bên búi tóc lại cài một cây trâm hồ
điệp nháo xuân, thân trên mặc bộ xiêm y màu trái lựu có bông tuyết li
ti, dưới thân váy mỏng tản mạn như khói.
p/s: Hai câu miêu tả nha hoàn đúng là thất bại......thông cảm a thông cảm !!!
Trong đầu Hạ Thanh Ca nhanh chóng nhớ lại tất cả quá khứ, nếu như nàng nhớ
không lầm, cách ăn mặc của Thụy Châu cùng Chu Vân hẳn là bộ dạng năm
nàng mười hai tuổi.
Nàng nhớ Thụy Châu cùng Chu Vân bằng tuổi nhau,
vào năm nàng mười sáu tuổi, thời điểm trước khi Hạ Thanh Ca chết bọn họ
đã sớm dưới sự an bài của Lương di nương hứa gả cho người ta.
Thụy
Châu là nha hoàn trong phủ, gả cho tiểu nhi tử Trương quản gia bên trong phủ, còn Chu Vân gả cho nhi tử quản sự quản lí tiệm đồ sứ của quốc công phủ ở thành bắc.
Cho nên trước khi nàng chết vẫn còn ở bên cạnh hầu hạ, lại sớm đã đổi thành kiểu tóc của phu nhân.
Đang nhìn xem đồ vật bày trí trong phòng, mặt đông chân giường để hé ra bàn
trang điểm kiểu hoa văn ngũ bình phong(*) sơn màu đỏ nhũ vàng, khung bàn trang điểm được đưa từ Tây Giao thôn đến Tử Hà viện của nàng, Lương di
nương vì muốn phụ thân thấy nàng ta đối với nàng quan tâm bao nhiêu, vì
để làm tốt chuyện này nàng không ngại tự mình chạy tới " Nội các kỹ
thuật khéo léo" đốc thúc chế tạo chỗ ngồi trang điểm này.
(*) bình phong: tranh tứ bình,được ghép lại tù nhiều hoa văn.
Nhìn phát hiện phía trên màu sắc sáng rõ, nước sơn mộc bóng loáng, không
chút dấu vết bị thời gian mài mòn, tưởng là mới bày ở chỗ này không lâu.
Bên trong phòng gần cửa sổ có một chiếc bàn dài dùng để vẽ tranh gỗ đỏ khắc hoa bằng phẳng, bàn này là dùng loại gỗ thượng hạng chế tạo ra, phụ
thân biết nàng thường ngày nhàn rỗi rất thích vẽ tranh viết chữ, cho nên mới đích thân sai người mang từ phòng mình tới đây.
Sau này Hạ Du
Hàm không ngừng nói nàng muốn nó, lúc ấy nàng cực kỳ yêu quý vị muội
muội này, liền không chút nghĩ ngợi đưa cho nàng.
Mà hiện tại những
thứ này vẫn bày đặt nguyên tại chỗ không thay đổi, vậy chứng tỏ nàng hẳn là mới từ điền trang Tây Giao lúc trước đến ở đây không lâu.
Hạ
Thanh Ca nhìn xoay quanh, đại khái đã lướt qua tất cả bài trí trong
phòng, cuối cùng lại lần nữa nhìn chằm chằm hai người đứng bên cạnh. Mắt trong nháy mắt thoáng hiện lên tinh quang.
"Mới vừa rồi ngươi cầm khăn lụa định làm gì?" Giọng nói êm dịu khàn khàn phát ra, mang theo một chút hơi lạnh.
Thụy Châu và Chu Vân hồi phục tinh thần lại chứng kiến bộ dạng Hạ Thanh Ca như vậy đều hết sức kinh hãi.
"Thưa đại tiểu thư, Chu Vân thấy chán người ra nhiều mồ hôi lạnh, cho nên đi
lên giúp tiểu thư lau đi." Thụy Châu kịp thời phản ứng lại.
"A? Đúng không?" Hạ Thanh Ca đưa tay sờ sờ mặt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lạnh lùng nói: "Đồ hỗn trướng, ở ngay trước mặt bổn tiểu thư mà dám nói dối, ngươi có biết tội của ngươi không."
Chu Vân nhìn tình cảnh trước mắt, liền ở trong kinh sợ khôi phục lại như
cũ, thấy dáng vẻ Hạ Thanh Ca cũng biết vào thời điểm mình vừa ra tay
thì nàng tỉnh lại, chỉ là mình có tật giật mình, cho nên mới bị kinh sợ.
Nàng chậm rãi đưa tay sửa lại y phục trên người, ôn hòa phản kích lại, "Đại
tiểu thư thật đúng là đã hiểu lầm nô tỳ, ban ngày ở đây nhiệt độ cao,
tiểu thư ra nhiều mồ hôi nô tỳ chỉ là giúp người lau một chút cũng phạm
phải điều kiêng kị của người sao?"
Hạ Thanh Ca trông điệu bộ lơ đễnh của Chu Vân, mơ hồ còn nhìn thấy trong mắt nàng ý tứ mỉa mai cùng cười nhạo.
Hạ Thanh Ca trong lòng giận quá hóa cười.
"A? Phải không? Bổn tiểu thư bệnh nặng mới khỏi, bị hàn khí bám vào trong
cơ thể, chưa nói hiện tại bổn tiểu thư không cảm thấy trên mặt mình từng có mồ hôi, bệnh cũ theo ta trước đó có tính hàn, muốn ra mồ hôi cũng vô cùng khó khăn. Chu Vân tiểu thư đây hỏi ngươi, con mắt kia của ngươi
hiện tại có thấy bổn tiểu thư toát mồ hôi không?"
Đồ bỏ đi này sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy?
Chu Vân hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền xóa bỏ ý nghĩ của mình. Phế vật này
là nàng coi chừng lớn lên, nàng có bao hiêu cân lượng sao chính mình lại không biết?
Nghĩ đến mới vừa rồi bị dọa sợ còn chưa hồi phục lại bị nhìn đến hoa mắt chóng mặt.
Chu Vân trợn mắt nói dối nói, "Lúc nãy rõ ràng có toát mồ hôi, có thể tiểu
thư mới lau đi rồi. Đại tiểu thư, người cũng không nên vu tội cho nô tỳ, những ngày qua tiểu thư nằm trên giường, bọn nô tỳ ngày đêm canh giữ ở
bên giường, người vừa tỉnh lại liền không phân biệt tốt xấu vu tội cho
nô tỳ, chuyện này mà lan truyền ra ngoài danh tiếng của tiểu thư cũng
không tốt lắm đâu."
Chu Vân thầm ám chỉ Hạ Thanh Ca trách móc hạ nhân nặng nề,
Hạ Thanh Ca cảm giác thân thể thoải mái không ít, nàng chậm dãi dựa vào đầu giường phía sau, bây giờ mới lạnh lùng nhìn Chu Vân.
Ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
"Thụy Châu, ngươi là người hầu, quy củ trong phủ ngươi chắc hiểu rất rõ,
ngươi tới nói cho bổn tiểu thư nghe, nếu nô tỳ cãi chủ tử sẽ bị tội gì?"
Thanh âm Hạ Thanh Ca nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói mạnh mẽ cùng khí thế
bẩm sinh khiến Thụy Châu không tự chủ cúi đầu, không dám chống lại đôi
mắt sáng rõ kia.
"Thưa ....Thưa đại tiểu thư, gia pháp trong phủ điều thứ ba mươi bảy, nô tỳ cãi lại chủ tử nhẹ thì vả miệng, nặng thì đánh
tám mươi trượng. Nếu chuyện nghiêm trọng hơn, làm ảnh hưởng tới danh dự
cùng tính mạng chủ tử thì.... thì đánh chết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...