Đúng lúc này, Phượng Phi Lang đứng bên cạnh hơi nhếch miệng, trong mắt hiện lên tia sáng. Hắn đi lên trước nhìn Hạ Thanh Ca một cái mới lên tiếng.
"Vừa rồi tại hạ xem bài thơ tả hoa mai này của Hạ tiểu thư thì quả thật không nhìn ra được ý nghĩa gì, cho đến khi Hạ tiểu thư nhắc đến tên thơ, tại hạ sau khi cẩn thận quan sát, tựa hồ nơi này còn có một tầng thâm ý khác?"
Hạ Thanh Ca không để ý, bày ra bộ dạng không hiểu "A? Phượng thế tử nhìn ra được điều gì?"
Phượng Phi Lang đi đến trước thư án, cầm bút ghi chú ở bên cạnh bài thơ của Hạ Thanh Ca, mọi người vừa nhìn đều hít một hơi lạnh, lập tức chuyển thành vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, ngay sau đó chuyển thành phẫn nộ.
Chỉ thấy Phượng Phi Lang cũng dùng chữ Khải phiên dịch ra: "Ngươi không có văn hóa, chỉ số thông minh của ngươi rất thấp, hỏi ngươi là ai, một con lừa đầu to ngu ngốc. Ngươi là con lừa, ngươi là con lừa, ngươi là con lừa ngu ngốc."
Phế vật này lại có bản lãnh đếnmức này? Bài thơ này một câu hai nghĩa, chỉ rõ là đang mắng người, nhưng mà mắng cực kỳ khéo, lại khiến người ta không thể nói gì.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy làm một bài thơ có vần điệu đã là cực kỳ khó, nàng lại còn có thể làm thơ một câu hai nghĩa?
Hỏi ai tức giận nhất ở đây, chính là người mới vừa rồi còn thề son sắt muốn giữ gìn thật tốt bài thơ của Hạ Thanh Ca, Hạ Du Hàm.
Đồ phế vật này vậy mà dám mắng nàng là con lừa ngốc?
Chỉ nghe thấy răng ngọc của nàng thầm vang lên tiếng, bước một bước đi tới "Đại tỷ tỷ có ý gì? Vì sao trong lời nói này đều là thầm mắng ta?"
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua phần phiên dịch của Phượng Phi Lang, nhàn nhạt cười khẽ "Muội muội đừngc ó hàm hồ như vậy, tỷ tỷ cũng không có ý này."
Nàng xoay mặt nói với Phượng Phi Lang: "Phượng thế tử tài năng nhanh nhẹn, chuyện gì cũng có thể vào mắt ba phần, tự nhiên sẽ nghĩ sâu sắc một chút, nhưng là thâm ý trong bài thơ này của tiểu nữ cũng không phải là như thế, ta sở dĩ xưng bài thơ này là Ám Mai, chỉ là cảm khái hoa mai vốn là ngạo nghễ, vô tình khổ tranh phong thái quân tử, cuối cùng cũng chỉ là rơi xuống số không, rơi rác thành bụi, chỉ có mùi hương vẫn còn mà thôi."
Hạ Thanh Ca hừ lạnh trong lòng, ta chính là mắng ngươi thì sao? Chẳng những mắng còn không thừa nhận, tính sao?
Phượng Phi Lang nhìn Hạ Thanh Ca một cái, nhanh nhẹn cười một tiếng "Là tại hạ xuyên tạc thâm ý của Hạ tiểu thư, kính xin Nhị tiểu thư đừng trách."
Hắn bản cũng biết Hạ Thanh Ca này làm việc lạnh lùng quái đản, tuyệt đối sẽ không thừa nhận rõ ràng chuyện này, hắn cũng chỉ là thuận theo ý nàng, nói ra chuyện này thôi.
Hạ Thanh Ca tiến lên thân mật kéo tay Hạ Du Hàm, vẻ mặt vui vẻ "Muội muội nghe chưa? Ngay cả thế tử cũng nói đây là hắn xuyên tạc hàm nghĩa bên trong, muội muội chớ nên tức giận, tỷ tỷ vẫn chờ đem bài thơ này tặng cho muội muội bảo quản đấy."
Trên mặt Hạ Du Hàm trắng đen một hồi, nếu như không phải là bên cạnh có nhiều ánh mắt đang ngó chừng như vậy, nàng hận không thể lập tức hung hăng tát Hạ Thanh Ca một cái.
Một lúc lâu sau, Hạ Du Hàm mới không cam lòng trả lời: "Đại tỷ tỷ không cần để ý, muội muội không sẽ tức giận , mặc dù này thâm ý bên trong bài thơ này đúng như Phượng thế tử nói, muội muội cũng sẽ không tức giận tỷ tỷ."
Hừ! Không phải là vì chọc giận nàng sao? Nàng Hạ Du Hàm không đần như vậy, sẽ không nói với phế vật này.
Nhìn Hạ Du Hàm bày ra vẻ mặt ủy khuất đáng thương như vậy, trong lòng Hạ Thanh Ca buồn nôn một hồi, hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng lại ngọt ngào nói: "Vẫn là muội muội rộng lượng, nếu muội muội đã không tức giận , vậy phải làm theo lời muội nói lúc nãy, đem bài thơ của tỷ tỷ dán vào trên vách tường thư phòng nha."
Hạ Du Hàm hít một hơi khí lạnh thật sâu, nhịn xuống phẫn nộ mình sắp bộc phát. Giọng nói phát ra từ kẽ răng.
"Muội muội tự nhiên nhớ rõ."
Lúc này Lương Giai Dĩnh, Lý Tân Nhu, Tấn Tuệ Tâm bên cạnh cũng không có tâm trạng trêu cợt Hạ Thanh Ca, hôm nay vừa thấy, các nàng không dám đánh đồng nàng ta cùng phế vật trong kinh thành đồn đãi với nhau.
Vừa rồi ở trong thư phòng Hạ Thanh Ca, bốn người các nàng thay nhau ra trận cũng không chiếm được một chút chỗ tốt từ Hạ Thanh Ca, ngược lại gặp trắc trở.
Mà bây giờ, nhìn lại bài thơ Ám Mai kia trên thư án, chữ viết kia giống như giao long, mạnh mẽ, hào hùng, hoàn toàn không thể đánh đồng cùng phong cách viết xinh đẹp của các cô gái khác, các nàng làm sao còn dám nói Hạ Thanh Ca là một người ngu xuẩn, không có học?
Có thể trong thời gian ngắn như vậy viết ra một bài thơ hiểu lẽ là tả mai, nhưng lại có một tầng ý nghĩa khác, tài tình như vậy các nàng có thể so sánh sao?
Không trách được vừa rồi Phượng Phi Lang sẽ ca ngợi như vậy, đại khái hắn nhận ra một tầng ý tứ khác trong thơ, mà các nàng lại vẫn ngu xuẩn thích thú xoi mói một hồi.
Thật sự là ngu ngốc, điều mất mặt nhất là, lại bị mất thể diện trước mặt Phượng Phi Lang.
Nhìn xem mấy tiểu thư danh gia mới vừa rồi còn kiêu căng cao ngạo, lúc này mặt xám mày tro thi nhau cáo từ, trong ánh mắt Hạ Thanh Ca tràn đầy khinh bỉ.
Khóe miệng quyến rũ ra một tia tà mị, không nhìn mọi người trong đình, xoay người đi về phía Tử Hà Viện.
Nàng không biết chính là, một đôi mắt tràn đầy hứng thú đang nhìn chằm chằm sau lưng nàng thật lâu không rời - -.
Hạ Thanh Ca sau khi ra khỏi đình nghỉ mát, trực tiếp đi xuyên qua vườn hoa hướng về Tử Hà Viện, khi nàng đi đến trước một ngọn núi giả ở sâu trong vườn hoa, cảnh giác nhìn về phía sau lưng một cái.
Lập tức hừ lạnh một tiếng "Chuột nhắt sau vườn hoa, lăn ra đây."
Quả nhiên, nàng vừa mới lên tiếng, một gốc hoa hải đường lúc lắc một cái, lập tức một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt.
Nàng nhìn thoáng qua Thanh Ca một chút, lập tức cúi đầu, bước nhanh đi đến bên người Hạ Thanh Ca.
"Xảo Lan gặp qua Đại tiểu thư."
"Xảo Lan?" lúc Hạ Thanh Ca nghe được cái tên này, tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi đến tột cùng nàng là đã nghe qua cái tên này ở nơi nào.
"Vâng, hồi bẩm Đại tiểu thư, Xảo Lan có chuyện quan trọng nói cùng tiểu thư, kính xin Đại tiểu thư cùng nô tỳ đến một nơi."
Hạ Thanh Ca nhìn Xảo Lan một cái, cười một tiếng "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
Lúc này Xảo Lan từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hạ Thanh Ca.
Lúc này Hạ Thanh Ca mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử này, chỉ thấy nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, vóc người thon dài, trên mặt trái xoan ngũ quan thanh tú.
Mặc dù không tính là cực đẹp, nhưng hơn tại khí chất xuất chúng.
Nhìn vào xiêm y nữ tử đang mặc, trên người là một áo ngắn màu trắng có thêu hoa mai, đường viền màu đen, dưới thân mặc một bộ váy hoa dài xanh nhạt, mặc dù y phục đã sớm giặt trắng, nhưng mặc đồ này lại thêm vào khí chất thản nhiên của nữa tử, lại hết sức phù hợp hòa làm một thể.
Hạ Thanh Ca thầm than, thật làm ột nữ tử xinh đẹp, nàng vốn cũng thích màu trắng, càng là chung thủy đối với hoa mai, mà theo Hạ Thanh Ca, người thích hai thứ một nhất định có tính tình vô tình khổ tranh xuân, để mặc hoa thơm cỏ lạ ghen, cùng phẩm chất tao nhã như hoa mai trong tuyết, tâm tình kiên cường.
Chỉ nhờ cái nhìn này, Hạ Thanh Ca mơ hồ có hảo cảm với vị nữ tử chưa bao giờ gặp mặt này
"Đại tiểu thư hoài nghi nô tỳ cũng là hợp tình hợp lý, nô tỳ cho Đại tiểu thư xem một vật, ngài tự nhiên sẽ tin tưởng nô tỳ."
Nói xong, nàng lấy ra trong tay một khối ngọc bội hình tròn, màu trắng, chỉ thấy trên ngọc bội vân hoa rườm rà, tường vân xung quanh, ở giữa là một con kỳ kân cưỡi mây đạp gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...