Thần Y Đích Nữ

Editor: Bell Huỳnh

Thanh Sương nói với Huyền Thiên Dạ: “Thời gian nô tỳ đến phủ châu cũng không ngắn, cũng vào phòng Nhị tiểu thư mấy lần, cho tới nay vẫn chưa thấy qua Phượng Hoàng trâm kia, lần đầu tiên thấy nó cũng là hôm qua ở tửu lâu. Nô tỳ nghĩ có khi nào chúng ta là tìm sai chỗ rồi, nó căn bản không ở chỗ Nhị tiểu thư mà ở chỗ Ngự vương điện hạ không?”

Vấn đề này Huyền Thiên Dạ cũng có nghĩ qua nhưng như thế cũng không lý giải được chuyện Thanh Sương hôm nay thất thủ.

Huống chi... “A Nô.” Đây vốn là tên Thanh Sương: “Ngươi đi theo bổn vương được bao nhiêu năm?”

Thanh Sương cả người run lên, vội vàng nói: “Từ năm bốn tuổi được điện hạ cứu, cho đến bây giờ đã mười hai năm.”

“Mười hai năm.” Huyền Thiên Dạ nhìn nàng, trong mắt thoáng một tia tàn nhẫn: “Mười hai năm tình nghĩa, không bằng một bộ khuyên tai ngọc?”

“Chủ tử.” Thanh Sương kinh hãi, sợ hắn để bụng chuyện này. “Nô tỳ thật sự không biết Đại hoàng tử, cũng chưa từng gặp qua ngài ấy.”

Đáng tiếc, Huyền Thiên Dạ lại tin những gì Phượng Vũ Hoành nói, huống hồ chi Thanh Sương không lấy ra được Phượng Hoàng trâm, chính mắt hắn lại thấy Phượng Vũ Hoành bỏ trâm vào tay áo, các chứng cứ hắn có đều chứng minh, nha đầu tên A Nô này có lòng phản bội hắn.

“Người đâu?” Huyền Thiên Dạ gầm một tiếng, bên ngoài lập tức có thị vệ tiến vào. “Đem nàng nhốt lại, không chết là được.” Ném lại một câu nói rồi xoay người bỏ đi.

Thanh Sương mắt thấy Huyền Thiên Dạ rời đi, không có chút tình cảm nào, dù nàng quỵ xuống đất mặc cho tên thị vệ lôi kéo. Nàng lớn tiếng gọi hắn: “Chủ tử.” Nhưng đối phương vẫn không ngoảnh đầu lại.

Ngày kế có một tin tức lớn truyền ra ngoài —— Ngự Vương phi tương lai làm mất Phượng Hoàng trâm mà Hoàng thượng ban cho!

Lúc tin tức này truyền đến Phượng phủ, lão thái thái đang uống trà, nghe nha đầu truyền lời nói, một ngụm trà vướng ở cổ họng xém chút là làm nàng sặc chết.

“A Hoành đâu?” Lão thái thái vội vàng hỏi Triệu ma ma: “Mau, đi sai người gọi A Hoành đến cho ta.”


Triệu ma ma đáp lời, nhanh chóng gọi một nha đầu đi đến Đồng Sinh Hiên, lão thái thái tiếp tục nói: “Phượng Hoàng trâm là vật gì? Nàng lại có thể dễ dàng làm mất? Ngươi nói xem tin tức này là thật hay giả?”

Triệu ma ma cũng kinh hãi, hôm qua nàng từ Tiên Nhã lâu về còn rất tốt, chẳng lẽ chuyện phát sinh sau khi nàng đi?

“Lão thái thái.” Nàng bất đắc dĩ nói: “Bất kể tin đồn bên ngoài là thật hay giả đối với Nhị tiểu thư đều không tốt.”

“Đâu phải chỉ có mình nàng không tốt.” Lão thái thái buồn bực nhưng không có cách nào: “Quan trọng là Phượng gia chúng ta, vốn Cẩn Nguyên là được hoàng thượng trọng dụng nên mới được cử đi Bắc giới, cơ mà đi phân ưu về chuyện nạn tai, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi nói xem...”

Lão thái thái gấp đến độ không biết nói như thế nào, muốn nói Phượng Vũ Hoành không chịu thua kém cứ liên tiếp gây ra chuyện nhưng không thể mở lời. Dẫu sao mấy ngày nay, ta cũng tận tình chăm sóc cái eo này của mình.

Nhưng không nói trong lòng lại khó chịu.

Cứ như vậy đau đầu về Phượng Vũ Hoành, kết quả là nha đầu được sai đi chỉ trở về một mình.

“Nhị tiểu thư đâu?” Triệu ma ma nhìn về phía sau nàng: “Chẳng phải để cho ngươi đi mời sao?”

Nha đầu kia bước nhanh về phía trước, hành lễ nói: “Cô nương Hoàng Tuyền ở Đồng Sinh Hiên nói Nhị tiểu thư làm mất Phượng Hoàng trâm, hiện tại đang úp mặt vào tường hối lỗi, nghe nói...Là khẩu dụ của hoàng thượng.”

Lão thái thái nghe thế thiếu chút là ngất tại chỗ: “Khẩu dụ của hoàng thượng? Từ lúc nào thế?”

Nha đầu kia nói: “Nô tỳ không biết, chỉ biết là trực tiếp được truyền vào Huyện chủ phủ.”

Triệu ma ma suy nghĩ một hồi, trấn an lão thái thái nói: “Làm mất vật quan trọng như vậy, cũng chỉ phạt úp mặt vào tường hối lỗi, nghĩ lại thì hoàng thượng cũng không thật sự giận dữ, chỉ làm ra vẻ vậy thôi? Vã lại, lão thái thái yên tâm, khẩu dụ của hoàng thượng đưa thẳng vào Huyện chủ phủ có nghĩa là không liên quan gì đến Phượng phủ chúng ta.”


Lão thái thái cũng cảm thấy như vậy, gật đầu một cái, tuy lòng vẫn không thể buông xuống nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ phân phó người làm: “Mấy ngày nay các ngươi để ý một chút  tin tức bên ngoài, cả những tin nhỏ nhặt, nghe ngóng rồi báo lại với ta.”

Chuyện Phượng Vũ Hoành làm mất Phượng Hoàng trâm bị phạt, không chỉ lão thái thái nghe được tin tức, cả bên Hàn thị cũng nghe được.

Lúc đó, Phấn Đại đang bị hai vị ma ma nghiêm khắc dạy dỗ, đầu đang đội một chén nước đứng trong sân, Bội nhi cùng Hàn thị vừa nói chuyện vừa cố ý tăng âm lượng lớn một chút, vừa vặn có thể làm Phấn Đại nghe thấy.

Nha đầu kia vốn đang bị dạy dỗ không có tâm tình, nhưng khi nghe được tin này giống như một liều thuốc mạnh châm vào lòng, nháy mắt cả người ủ rũ như sống dậy.

“Ngươi nói gì?” Phấn Đại cũng không để ý đến chén nước trên đầu nữa, vừa nghiêng người vừa hỏi Bội nhi: “Phượng Vũ Hoành làm mất Phượng Hoàng trâm?”

Hành động này, động tác khác mạnh, chén nước trên đầu “Ba” một tiếng rớt xuống đất bể.

Vương ma ma liền cả giận, vung roi đi tới.

Phấn Đại căn bản không nhìn nàng, chỉ một lòng hăng hái hỏi thăm Bội Nhi: “Chuyện ngươi nói là thật?”

Bội Nhi gật đầu: “Bên ngoài đồn ầm lên như thế, nô tỳ cũng là nghe được từ  bên Thư Nhã viện, là lão thái thái cho người đi hỏi thăm, là hoàng thượng hạ khẩu dụ phải úp mặt vào tường hối lỗi!”

“Ha ha ha!” Phấn Đại đột nhiên cười dữ dội, bỗng xoay người một cái, chỉ thẳng vào ma ma đang đi tới lớn tiếng nói: “Chớ đắc ý, Ngự Vương phủ của các ngươi gặp xui xẻo rồi! Nàng làm mất Phượng Hoàng trâm, đây chính là vật do hoàng thượng ngự ban, là vật định thiên hạ đó, các ngươi nói xem, làm mất vật như vậy, thì nàng sẽ gặp chuyện gì?”

Hai vị ma ma thạt bị lời nàng dọa mất, đặc biệt là Vương ma ma, roi đang vung lên giữa không trung thì ngừng lại.

Ngược lại Lưu ma ma sau khi ý thức được những gì nàng nói, tức giận nói: “Bọn ta là phụng lệnh của hoàng hậu tới đây, Ngự vương phi den đủi hay không liên quan gì đến bọn ta?”


Nghe Lưu ma ma nói thế, Vương ma ma cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức ý thức mình bị đứa bé nàng hù dọa, thẹn quá hóa giận trong lúc nhất thời roi trong tay liền rơi xuống, quất tahửng lên cánh tay của Phấn Đại, làm nàng đau đến kêu to oa oa.

“Các người đừng đánh nàng!” Hàn thị vừa thấy Phấn Đại bị đánh, lập tức sợ, vội vàng tiến lên đem nàng bảo vệ trong lòng: “Hai vị ma ma bớt giận, bớt giận!”

Nhưng nào có thể, vừa mới mất mặt mũi, lúc này không tìm về thì lúc nào?

Vương ma ma liền nói: “Phượng gia lão thái thái cũng nói, không cần chúng ta lưu tình, phiền di nương tránh ra cho!” Vừa nói một bên vừa vung roi xuống.

Phấn Đại không kịp tránh, đau đến trực tiếp khóc.

Hàn thị cuống cuồng, dứt khoác dùng thân thể mình bảo vệ, mắt thấy roi rơi trên người Hàn thị, Phấn Đại đột nhiên kêu to: “Các người càn rỡ! Dám làm bị thương người nối dõi Phượng gia, có biết phải chịu tội gì không?”

Lưu ma ma lấy tay ngăn cổ tay Vương ma ma lại, roi ngừng giữa không trung: “Tứ tiểu thư nói gì? Nối dõi?”

“Không sai!” Phấn Đại đem Hàn thị kéo ra phía sau mình, hất cầm hướng về phía hai vị ma ma cao giọng nói: “Hàn di nương đang mang trong mình giọt máu của Phượng gia, các ngươi tuy là ma ma trong cung, cũng phải biết quyền lời gia quyến của chính nhất phẩm đại quan chứ! Nếu hài tử bị làm sao thì hoàng hậu nương nương cũng không thể bảo vệ được các ngươi đâu!”

Những lời này của nàng thật sự là đã làm hai vị ma ma bị dọa sợ, roi trên không từ từ rơi xuống, không đề cập đến chuyện đánh nữa.

Nhưng ánh mắt của hai người dừng lại trên người Hàn thị, không ngừng lên xuống, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

“Hàn di nương mang thai?” Lưu ma ma nhìn Hàn thị, nghiêm túc hỏi.

“Đúng.” Phấn Đại vội vàng đáp.

“Lão nô đang hỏi Hàn di nương.” Người ta không quan tâm Phấn Đại, chỉ nhìn chằm chằm Hàn thị, chờ nàng trả lời câu hỏi.

Hàn thị run sợ tại chỗ, lời nói bị ngăn ở cổ họng, không biết phải trả lời như thế nào.

Phấn Đại trợn mắt nhìn nàng một cái: “Đây là chuyện tốt, sao lại không dám nói chứ?”


Nàng bị Phấn Đại ép không còn biện pháp, không thể làm gì hơn là gật đầu: “Đúng, ta đã mang thai rồi.”

Hai ma ma kia nghe câu trả lời, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc sâu hơn. Sống nửa đời người, lại ở trong cung có nhiều nương nương xung quanh, nhìn một cái là biết các nàng như thế nào nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra Hàn thị có dáng vẻ của người đang mang thai, làm sao nàng có thể một mực chắc chắn như thế?

Nhưng nghe nàng nói như thế, các nàng cũng không thể cứng rắn phản bác, chỉ đành hậm hực thu lại roi, lại suy nghĩ về chuyện Phượng Vũ Hoành vẫn bực mình vì bị Phấn Đại lừa.

Chẳng qua là bên phía Phượng Vũ Hoành bị phạt úp mặt vào tường cơ hồ chưa đủ, hai ngày sau, Phượng Trầm Ngư đang ở trong sân thì lại nhận được một tin khác —— “Bên kia người của Tam lão gia hỏi thăm được, mấy ngày nay Nhị tiểu thư phái người tới Văn Tuyên vương phủ, Hữu tướng phủ cùng Bình Nam tướng phủ nhưng mà đâu cũng đóng chặt cửa không tiếp.”

Trái tim Trầm Ngư níu chặt hơn, nàng biết Phượng Vũ Hoành đang đi quan hệ. Cái này nói lên vấn đề hiện nay rất khó giải quyết, nhất đính phải nhờ người khác giúp sức. Đáng tiếc rất rõ ràng, đối phương không ai muốn hỗ trợ.

Cho tới bây giờ, nàng cũng không hy vọng Phượng Vũ Hoành có thể bình an vô sự vượt qua.

“Hôm nay là ngày mấy?” Đột nhiên nàng hỏi.

Ỷ Lâm biết ý, chuyện mấy ngày như cái cọc trong lòng Trầm Ngư, vì vậy vội vàng nói: “Gần được nửa tháng rồi.”

“Mới được nửa tháng.” Sắc mặt Trầm Ngư càng trầm hơn: “Ngươi nói xem, nàng ta có thể chống đỡ được nốt nửa tháng không?” Hỏi xong, không đợi Ỷ Lâm trả lời, liền tự mình lắc đầu: “Có được hay không thì cũng chẳng ai nói được, cái này phải xem ý tứ của hoàng thượng rồi. Ta chỉ cầu nha đầu Phượng Vũ Hoành kia ngàn vạn lần đừng có phạm lỗi nữa, ta không quan tâm nàng sống hay chết, chỉ cần xong việc của ta là được.”

Ỷ Lâm cũng thay Trầm Ngư cuống cuồng, vốn chuyện đang tốt, ai nghĩ được người luôn được các đại nhân sủng ái, đi tới đâu cũng nghe hô hoán Nhị tiểu thư, đốt  nhiên lại xảy ra chuyện như thế này. Đừng nói nửa tháng, nói không chừng sáng sớm ngày mai có thể truyền tới tin Nhị tiểu thư hoàn toàn xong đời, đến lúc đó, chuyện của Đại tiểu thư biết tìm ai?

“Ngươi cẩn thận ghi chép lại ngày tháng.” Cẩn thận dặn dò Ỷ Lâm: “Phải ghi lại từng ngày, tới đúng ngày, lập tức cầm bạc tới tìm Phượng Vũ Hoành, không được chậm trễ.”

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã nhớ rồi.”

Cẩn thận dặn dò một hơi, nàng suy nghĩ khi chuyện này xong xuôi, phải lập tức phủ sạch quan hệ với Phượng Vũ Hoành, để tránh liên lụy như vậy nàng được nhiều hơn mất.

Mà lúc này bên trong Đồng Sinh Hiên, phát ra từng trận rên la từ phòng của Phượng Vũ Hoành —— “Nhẹ một chút mà! Đau! Tốc độ ngươi mau chút...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui