*Bát quái: nhiều chuyện
Editor: Bell Huỳnh
Triệu ma ma không ngờ còn có thể nhìn thấy Bộ gia lão thái thái từ trong cung đi ra, hơn nữa còn cùng người khác nói chuyện, còn cung nữ chưởng sự trong cung thụ lễ.
Bộ gia này... Chẳng phải so với bị hủy không sai biệt lắm sao? Bộ quý phi đã chết, Bộ Nghê Thường cung bị đưa vào trong miếu, sao Bộ gia lão thái thái còn có thể như trước mắt?
Nàng nhất thời suy nghĩ không thấu, trơ mắt nhìn Bộ gia lão thái thái lên xe ngựa rời khỏi, lúc này mới nhanh đi đến hướng của Tưởng Dung.
Tưởng Dung cũng nhìn thấy Bộ lão thái thái, nguyên bản là nhấc lên lo âu.
Huyền Thiên Hoa đứng chấp tay kế bên nàng, trời rất lạnh nhưng lại không khoác áo choàng, tuy nhiên hắn mang vẻ mặt lãnh ý. Triệu ma ma tiến lên phía trước, trước gọi: “Tam tiểu thư.” Sau đó quỳ xuống đất hướng Huyền Thiên Hoa: “Lão nô thỉnh an Thuần Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế.”
Huyền Thiên Hoa nâng tay, nói: “Đứng dậy đi.”
Tưởng Dung tiến lên đỡ Triệu ma ma dậy, hỏi: “Tổ mẫu nóng ruột rồi đúng không? Ta cùng Thất điện hạ cùng chờ ở đây, nhưng Nhị tỷ vẫn chưa đi ra.”
Triệu ma ma than một tiếng: “Lão thái thái ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ lo lắng.”
Huyền Thiên Hoa nhìn hai người, cũng bất đắc dĩ nói: “Không bằng ta dẫn hai người vào cung, chứ nếu cứ chờ ở đây....” Hắn vừa nói vừa hướng về hai tay đã đông lạnh đỏ bừng của Tưởng Dung: “Cũng sắp đóng băng cả.”
“Có thể vào cung sao?” Lão ma ma không khỏi gấp gáp, cả đời này của nàng từng vào cung với lão thái thái, nhưng cũng là dự tiệc, hôm nay lại không giống thế.
Huyền Thiên Hoa gật đầu: “Theo ta, tự nhiên có thể.”
Tưởng Dung lại không đáp ứng: “Không thể, như thế quá phiền Thất điện hạ, chúng ta ở bên ngoài cung chờ là tốt rồi. Bên ngoài trời giá rét, người không cần bồi Tưởng Dung. Hiện tại Triệu ma ma đã đến, chúng ta ở lại đây chờ.”
Huyền Thiên Hoa không trả lời, chỉ vào cửa cung —— “Ai cũng không cần đợi, bọn họ ra rồi.”
Hai người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đang đẩy Huyền Thiên Minh đi ra. Hia người một bạch y một tử y (màu tím), đi trên nền tuyết trắng, nhìn có chút kinh diễm.
Tưởng Dung nhìn hai người, theo bản năng nỉ non nói: “Trông có vẻ không có chuyện gì nhỉ?”
Huyền Thiên Hoa lần thứ hai bật cười: “Chẳng phải đã sớm nói ngươi nên tin nàng hay sao.” Nói xong, cất bước đến phía trước nghênh đón.
“Thất ca.”Phượng Vũ Hoành cách thật xa kêu lên: “Sao huynh lại ở đây?” Lại nhìn phía sau hắn, liền thấy gương mặt đỏ bừng với hai tay lạnh run của Tưởng Dung cùng gương mặt đầy lo lắng của Triệu ma ma.
Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn giải thích: “Nhìn có vẻ là Tam muội của nàng đi tìm lão Thất, còn ma ma kia là do lão thái thái phái đến.
Huyền Thiên Hoa tiến đến trước mặt hai người, gật đầu: “Minh nhi đoán đúng rồi.”
Tưởng Dung cùng Triệu ma ma cũng vội chạy đến, vội vàng hướng Huyền Thiên Minh hành lễ, lúc đứng dậy dồn dập hỏi Phượng Vũ Hoành: “Nhị tiểu thư, người không sao chứ? Nhị tỷ, hoàng thượng có phạt tỷ không?”
Phượng Vũ Hoành cười cười: “Ta là một tiểu nữ tử không phạm gia pháp cung quy sao lại bị phạt?”
Triệu ma ma cần thận xem xét Phượng Vũ Hoành, lại nhìn Huyền Thiên Minh, nhìn hai người không có dáng vẻ bị phạt, lúc này mới nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt rồi, lão nô có thể trở lại báo tin bình an với lão thái thái. Nhị tiểu thư cùng về với nô tỳ chứ? Tam tiểu thư thì sao?”
Tưởng Dung chỉ phía sau: “Ta có xe ngựa, ma ma về trước đi.”
“Được.” Triệu ma ma đang chuẩn bị rời khỏi, lại bị Phượng Vũ Hoành gọi lại: “Vừa hay chúng ta muốn đến Tiên Nhã lâu ăn cơm, ma ma cùng đi đi, ta gọi đầu bếp làm mấy món, ngươi mang về cho tổ mẫu.”
Triệu ma ma nghe như thế cũng thấy tốt, liền gật đầu: “Vừa vặn lão thái thái ăn không ngon, mang vài món bên ngoài về cho người đổi khẩu vị cũng tốt.”
Lúc này đoàn người mới lên xe, bởi vì xe ngựa Huyền Thiên Minh đủ chỗ cho mọi người nên Tưởng Dung, Triệu ma ma còn có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cùng lên xe. Còn những chiếc xe trống khác, đi phía sau, nhìn sao cũng có vài phần khí thế.
Trong xe ngựa, Huyền Thiên Minh nắm tay Phượng Vũ Hoành nói với nàng: “Không có chuyện gì, nàng đừng để trong lòng, hoàng vị kia ta cũng không muốn.”
Nghe một câu này, mọi người không ai có phản ứng nhưng Triệu ma ma lòng thoáng chập chờn, kcung không biết là tư vị gì, chỉ là tâm mới buông xuống lại nhấc lên vài phần.
Hoàng vị? Chẳng lẽ đến giờ hoàng thượng vẫn muốn truyền ngôi cho Cửu hoàng tử? Bây giờ chân hắn không thể trị nên mới hoàn toàn bỏ ý định sao? Nếu thế tội của Nhị tiểu thư chỉ sợ không nhẹ.
Nàng hy vọng Huyền Thiên Minh có thể nói nhiều hơn, để nàng về nói lại cho lão thái thái nghe. Tiếc thay, Huyền Thiên Minh chỉ nói một câu đó rồi thôi. Cả đoạn đường đi sau đó, không ai nói gì, mãi đến khi xe ngựa dừng lại bên hồ kế Tiên Nhã lâu, mới nghe thị vệ đánh xe bên ngoài lên tiếng: “Vương gia, đã đến.”
Mọi người lần lượt xuống xe, trên mặt hồ lần lượt có thuyền đến, thuyền nhỏ vừa phải, hai người một chiếc. Phượng Vũ Hoành đương nhiên là cùng Huyền Thiên Minh, Tưởng Dung được Huyền Thiên Hoa đỡ lên, Hoàng Tuyền cùng Thanh Sương chung một chiếc, Triệu ma ma đành mang theo nha đầu Mai Hương của Tưởng Dung ngồi ở chiếc thuyền cuối cùng. Nàng hỏi Mai Hương: “ Lúc Tam tiểu thư đến Thuần Vương phủ, Thất điện hạ có nói gì không?”
Nha đầu kia sauy nghĩ một lát: “Thất điện hạ chỉ nói Tam tiểu thư nên tin tưởng Nhị tiểu thư.” Ngoài ra những cái khác nàng nghe không hiểu.
“Ai.” Triệu ma ma lại cảm thán: “Nhưng sao có thể tin nổi chứ!”
Tại của Tiên Nhã lâu, Tam hoàng tử Huyền Minh Dạ đang đứng đó nói gì với chưởng quỹ, nhìn thấy một đoàn người Huyền Thiên Minh đang đến, không khỏi cười ha hả: “Chưởng quầy nói là hết chỗ rồi, bổn vương đang sầu vì tới không một chuyến, vừa vặn gặp Thất đệ, Cửu đệ, không bằng cho bổn vương ăn ké các người một bữa?”
Huyền Thiên Hoa vẫn cười như gió xuân: “Có thể mời được Tam ca là vinh hạnh của chúng đệ.”
Huyền Minh Dạ vung tay lên: “Cùng là huynh đệ không nên nói thế.” Vừa nói vừa chủ động tiến lên đẩy xe lăn của Huyền Thiên Minh: “Nghe nói chuyện chân của Cửu đệ có chút phiền phức, không biết Tam có thể giúp gì?”
Dáng vẻ Huyền Thiên Minh không lo lắng, cũng không trả lời, đến cùng là Phượng Vũ Hoành trả lời: “Tam ca dành đẩy xe, thành ra A Hoành vô dụng không có việc làm.”
“Đệ muội chớ nói vậy, Tam ca trả lại cho muội là được.” Vừa nói vừa trả lại xe cho Phượng Vũ Hoành.
Mọi người đi đường lên lầu ba, đến khi vào nhã gian ngồi xuống, Huyền Thiên Minh lúc này mới mở miệng: “Tam ca chỉ tới một mình? Vậy huynh đặt nhã gian làm gì? Tầng hai còn nhiều chỗ mà.”
Phượng Vũ Hoành xuýt nữa thì bật cười thành tiếng, chỉ là nghĩ trong lòng: “Người ta rõ ràng là muốn “Vô tình gặp mặt”, sao chàng không cho tí cơ hội nào thế.”
“Tam ca không thích ngồi ở sảnh đường.” Ý tứ của Huyền Minh Dạ là nhất quyết muốn ngồi đây cùng bọn hắn: “Huynh đệ chúng ta lâu rồi không gặp mặt, hôm nay vừa vặn gặp mặt cũng là thiên ý.”
“Ân.” Huyền Thiên Minh gật đầu: “Đúng là thiên ý.”
Không muốn xem mấy huynh đệ này diễn vở kịch tình thâm, Phượng Vũ Hoành dẫn Triệu ma ma đến chỗ tiệu nhị, chọn mấy món ăn phân phó nhà bếp làm xong thì gói mang về, để Triệu ma ma chờ ở sảnh đường, trực tiếp trở về nhã lâu.
Triệu ma ma mấy lần muốn hỏi vài câu, nhưng thấy căn bản là Phượng Vũ Hoành không muốn trả lời, đành bất đắc dĩ không hỏi.
Lúc bước vào nhã lâu, Huyền Thiên Dạ đang nói đến chuyện Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm lại nạp thêm một tiểu thiếp: “Nghe nói đó là muội muội của tiểu thiếp thứ tư của hắn, kết quả lúc mang tới phủ, tỷ tỷ của nàng tức đến muốn tự tử.”
Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu: “Tật xấu này cả Ngũ ca phụ hoàng có nói mấy lần nhưng vẫn không sửa được.”
Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng: “Cứ lấy về đi, tất cả đều chẳng phải giống nhau sao.”
“Đúng.” Huyền Thiên Hoa gật đầu: “Đặc biệt là ánh mắt, giống khác thường.”
Phượng Vũ Hoành nghe ba người bọn họ nói chuyện không khỏi phủ trán: “Nam nhân bát quái, thật đúng là không thua kém nữ nhân chút nào.”
Mọi người tại đây nghe không hiểu từ “bát quái” trong miệng nàng là có ý gì, Huyền Thiên Dạ đoán được một chút liền nói: “Chung quanh cũng không có chuyện gì để nói, liền nói chút chuyện vặt thôi.”
Huyền Thiên Minh nhếch môi, đột nhiên nói: “Xem ra, hậu cung không chỉ có một phi tử bị đánh chết.”
*Ai còn nhớ Bộ quý phi không?? (^^)
Đề tài này nói tưới đây đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người đều ăn ý không lên tiếng nữa. Huyền Thiên Dạ khẽ ho hai tiếng, chủ động hỏi Phượng Vũ Hoành: “Bổn vương sáng nay tan triều mới nghe nói, chân của Cửu đệ thật sự không thể chữa khỏi?”
Nghe hắn hỏi cái này, Phượng Vũ Hoành trên mặt hiện lên chút buồn rầu, kèm theo ánh mắt có chút áy náy nhìn Huyền Thiên Minh, lúc này mới nói: “Là A Hoành không có bản lãnh đó, đã thỉnh tội với phụ hoàng rồi.”
“Ai.” Huyền Thiên Dạ than thở nói: “Mang binh đánh giặc khó tránh khỏi có lúc bị thương, lúc trước ta đã từng khuyên lão Cửu không nên đi Tây Bắc, hắn cứ không nghe.”
Huyền Thiên Hoa nói thay: “Tam ca cũng biết tính khí Minh nhi, chuyện hắn muốn làm chưa từng nghe người bên cạnh khuyên.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, Phượng Vũ Hoành mấy lần chú ý ánh mắt của Huyền Thiên Dạ, chỉ cảm thấy người này quanh thân luôn có nộ khí, hôm nay dường như có chút khác biệt. Ánh mắt kia cứ như là đang vì chuyện chân của Huyền Thiên Minh mà buồn rầu, nhưng lại đôi lúc lộ ra mấy phần tham lam. Người thường khó phát hiện nhưng Phượng Vũ Hoành thông qua y học lâm sàng phân tích kĩ cặn kẽ ánh mắt của hắn.
Y như nàng đoán, chuyện chân Huyền Thiên Minh bị thương không thể chữa đối với Huyền Thiên Dạ tuyệt đối là một tin tốt. Mà hôm nay hắn xuất hiện ở đây, đa phần là muốn xác nhận rằng chân Huyền Thiên Minh không thể chữa khỏi. Phượng Vũ Hoành biết tại thời điểm mình đánh giá đối phương cũng bị người ta quan sát lại. Chỉ là nàng tự tin mình có thể ngụy trang tốt hơn đối phương, nàng có thể nắm bắt cảm xúc cũng như những chi tiết nhỏ, Huyền Thiên Dạ chưa chắc có thể.
“Phụ hoàng nói hắn rất thất vọng về ta.” Phượng Vũ Hoành đột nhiên nói thêm một câu như thế, nhìn về Huyền Thiên Minh với ánh mắt lộ ra hổ thẹn vô tận.
“Nàng nghe làm gì.” Huyền Thiên Minh vẫn dáng vẻ đó lười nhác mà tà mị, một tay bưng chén rượu, một tay xoa đầu Phượng Vũ Hoành: “Người lấy nàng là ta, không phải lão đầu tử đó.”
Huyền Thiên Dạ cất tiếng cười to: “Vẫn là Cửu đệ bá đạo.”
Huyền Thiên Hoa cũng lắc đầu cười khổ: “Lời này cũng chỉ có Minh nhi dám nói.”
Phượng Vũ Hoành sờ soạng tay áo chốc lát, lấy ra một cái hộp nhỏ hình thoi tinh xảo. Cũng may chất vải quần áo mùa đông dày, tay áo cũng to mới có thể đặt cái hộp nhỏ như thế vào tay áo, nếu như là quần áo mùa hạ, sợ là không thể cất như thế.
Mọi người nhìn nàng mở chiếc hộp ra, hít vào một hơi. Trong cái hộp nhỏ đó chính là chiếc Phượng Hoàng trâm mà Phượng Vũ Hoành thắng được ở cung yến lần trước.
Chợt nghe Huyền Thiên Minh nói: “Trâm này một là nàng cài lên không thì để trong phòng, cất vào hộp mang theo thế này làm chi?”
Phượng Vũ Hoành nói: “Vốn ta tính trả chiếc trâm này cho phụ hoàng thế nhưng vừa nãy do căng thẳng quá mà quên mất.”
Vừa nói chuyện, ánh mắt nàng vừa nhìn Thanh Sương đứng bên cạnh, một khắc kia khi Thanh Sương nhìn đến chiếc trâm, ngón tay theo thói quen nhúc nhích một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...