Thần Y Đích Nữ

Editor: Bell Huỳnh

Lần này lấy đứa bé của Trầm Ngư so với Kim Trân thì dễ hơn nhiều, khi đó vì đối phó với Thẩm thị, Kim Trân cùng đường liều mạng nên dùng phương pháp nguy hiểm nhất. Tuy rằng sau này Phượng Vũ Hoành trấn an nói thân thể nàng không có việc gì, nhưng cũng ngầm cho thêm thuốc gì đó nhầm giúp đỡ nàng điều dưỡng cho sau này.

Phượng Trầm Ngư này cũng tốt, trực tiếp được sử dụng kỹ thuật tân tiến nhất của thế kỷ hai mươi mốt, đã vậy Phượng Vũ Hoành còn tặng miễn phí cho nàng một miếng băng vệ sinh.

Chưa tới nửa canh giờ, Phượng Trầm Ngư từ từ tỉnh lại. Chỉ cảm thấy dưới bụng đau một trận, loại cảm giác giống như khi nguyệt sự đến.

Nàng hơi hoảng, mở miệng hỏi Phượng Vũ Hoành: "Vì sao bụng lại đau?"

"Hiện tượng bình thường, khoảng sau một canh giờ sẽ hết." Nàng một bên giải thích một bên điều chỉnh máy truyền dịch nhanh hơn một chút.

Trầm Ngư phát hiện mình vẫn ở trong dược thất của Phượng Vũ Hoành, không có gì xảy ra, chỉ là bên giường xuất hiện thêm một cái lọ thủy tinh kỳ quái, cái lọ trong suốt trực tiếp thông qua một cái ống xuyên tới trên mu bàn tay, khẽ nhúc nhích thì có chút đau.

"Chớ lộn xộn." Phượng Vũ Hoành nhắc nhở nàng: "Có một cái kim trong mạch máu của ngươi, ngươi mà làm rơi ra ta sẽ phải đâm lại lần nữa cho ngươi."

Phượng Trầm Ngư cũng lười hỏi nhiều, xưa nay nói chuyện với Nhị muội này nàng chưa từng chiếm được tiện nghi, nàng rất buồn ngủ, không bằng ngủ một giấc.

Trầm Ngư mơ màng lại ngủ thiếp đi làm Phượng Vũ Hoành không khỏi bật cười, xảy ra chuyện lớn như vậy cư nhiên còn ngủ được, đứa bé này dù sao cũng còn nhỏ, mặc dù làm ra vẻ nhưng thật ra cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.

Nàng canh giữ bên cạnh Trầm Ngư, nhìn bình truyền dịch đến khi mọi thứ có vẻ muốn xong, nàng rút châm rồi lây người đang nằm trên giường tỉnh.

Khi Trầm Ngư tỉnh lại lần nữa thì coi như chân chính tỉnh táo, thử cử động, ngoài có chút cảm giác mệt mỏi ra thì không còn cảm giác khác, đau đớn ở bụng cũng giảm đi nhiều, không khỏi có chút kinh ngạc.


"Đứa bé còn không?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Xong rồi."

Trầm Ngư thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng, trên mặt thể hiện vẻ nhẹ nhàng.

Phượng Vũ Hoành nhìn nàng một cái, không nói thêm gì nữa, đứng dậy cầm một mấy bao thuốc đưa cho nàng, dặn dò kĩ nên uống thế nào, còn có để ý một chút về tiểu nguyệt sự, lúc này mới tự tay mở cửa phòng thuốc, nói với nàng: "Đại tỷ, mời trở về."

Trầm Ngư gật đầu, cũng không nhiều lời, nhét tất cả thuốc vào trong cổ tay áo, để Ỷ Lâm đỡ rời khỏi.

Phượng Vũ Hoành hồi tưởng lại quá trình phẫu thuật cho Trầm Ngư, hốt hoảng nhớ tới một chuyện, không khỏi lại gần Hoàng Tuyền hỏi: "Ta nhớ rõ lần thứ nhất tiến cung có cung nhân nói cho ta biết mẫu thân Thất điện hạ Chiêu phi nương nương mất do băng huyết."

Hoàng Tuyền gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó không chờ nàng hỏi, lại nói tiếp: "Cho tới nay trong cung đều nói như vậy, trên thực tế, Chiêu phi qua đời rồi mới được truy phong, khoảng thời gian trước đó vốn chẳng có danh phận, chỉ là Hoàng thượng đi tuần ở phía nam mang về một vị cô nương. Hoàng hậu tiền triều nhìn không hợp nhãn, lúc điện hạ chưa tới một tuổi, Chiêu phi liền bị Hoàng hậu tiền triều đày đọa đến mức tử vong. Sau này Hoàng thượng truy phong thành Chiêu phi, cho hậu cung mặt mũi, giải thích là do băng huyết."

"Thì ra là như vậy." Phượng Vũ Hoành vẫn nỉ non, nàng nghĩ chuyện này chắc có một chút liên quan đến Vân phi, tính tình nàng ấy cáu kỉnh cổ quái như vậy, sao có thể mang Huyền Thiên Hoa thu dưỡng bên cạnh mình? Chỉ là Hoàng Tuyền khẽ lắc đầu với nàng, biết việc này nhất định là cực kỳ bí ẩn, Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên chỉ sợ là không ai biết việc này. "Thôi." Nàng khoát tay: "Trước tiên nghỉ ngơi thôi, hai ngày một đêm không ngủ, sáng mai còn phải đến Bách Thảo Đường."

Đêm nay, Phượng Vũ Hoành ngủ ở Đồng Sinh Hiên, mà phía bên Bách Thảo Đường, Thanh Ngọc mang theo Vong Xuyên tới Vương phủ mượn người, bắt đầu hướng các nói gặp tai họa nặng kiểm tra tình trạng nhà cửa bị phá hoại.

Nàng mang theo cờ hiệu của Vương phủ cùng Bách Thảo Đường, dọc đường nhận được lời tán thưởng của mọi người.

Ngày kế, lúc Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền lần nữa tới Bách Thảo Đường, Thanh Ngọc đã chuẩn bị tốt mười mấy xe vật tư, đang chuẩn bị đi đến từng nhà. Gặp nàng đến, Thanh Ngọc khẩn trương báo lại đơn giản: "Nô tỳ chia cho mỗi nhà tiêu chuẩn hai mươi lượng bạc mua đồ dùng dùng trong mùa đông, bao gồm quần áo, lương thực, còn có thuốc của Bách Thảo Đường chuẩn bị, hôm nay cho người đưa đến một số nhà có thể ở trước. Sáng nay, nô tỳ đã mời công nhân sửa chữa phòng ốc tổn hại. Về phần những nhà hoàn toàn không thể ở được cũng đã sắp xếp xong xuôi một lần. Chuyện khế đất cũng đã giải quyết xong, tất cả mọi người đều đồng ý tất cả quy về Ngự vương phủ, chỉ cần để bọn họ ở miễn phí là được."


Phượng Vũ Hoành đối với cách làm việc của Thanh Ngọc chỉ có thể nói là vô cùng hài lòng, Phượng Vũ Hoành giục Thanh Ngọc nhanh chóng đi phân phát đồ dùng, Bách Thảo Đường bên này vẫn đang phân phát trà ấm.

Thấy Phượng Vũ Hoành, một số người được nhận ân huệ của Bách Thảo Đường cảm thấy thân thể mình khỏe hơn liền xách công cụ gia nhập đội quét tuyết.

Vài ngày sau, cuối cùng kinh thành cũng bình yên vượt qua trận tai nạn tuyết này. Kinh Triệu Duẫn tiến cung dâng tấu trình với Hoàng thượng cường điệu khi nói tới Bách Thảo Đường cùng Ngự vương phủ cống hiến thế nào cho trận thiên tai này, cũng thống kê nói rõ số người được Bách Thảo Đường cứu trị, cùng với số tiền Ngự vương phủ bỏ ra để sửa chữa và xây dựng lại nhà cửa, còn có Tể An huyện chủ phân phát trà ấm miễn phí. Kinh Triệu Duẫn đứng trong triều lanh lảnh nói, làm quần thần nghe mà ai nấy cũng phấn chấn.

Thiên Vũ đế gật đầu liên tục, tán thưởng không ngừng, Bình Nam Vương cùng hữu tướng liếc nhìn nhau, cùng nhau tiến lên, chợt nghe hữu tướng nói: "Ngự Vương điện hạ cùng Tể An huyền chủ một lòng vì dân, chúng thần hết sức cảm động. Bây giờ dân chúng trong kinh thành bị thiên tai đã được thu xếp thỏa đáng, nạn dân ngoài thành cũng không thể không quản. Vi thần nguyện quyên năm vạn lượng, dùng cho cứu tế ngoài thành."

Bình Nam Vương nói theo: "Vi thần cũng quyên năm vạn lượng."

Hai người này dẫn đầu, những đại thần khác cũng nhao nhao bày tỏ đồng ý quyên tiền, có ba chục ngàn, hai chục ngàn, có năm ngàn, thậm chí có người đồng ý đến ngoài thành dựng lều phát cháo miễn phí.

Thân là tả tướng Phượng Cẩn Nguyên tự nhiên cũng không thể thua hữu tướng, nhanh chóng nói: "Thần cũng tình nguyện quyên năm vạn lượng."

Thiên Vũ rất hài lòng với bầu không khí như thế này, một bên lệnh Chương Viễn ghi nhớ người nào quyên bao nhiêu, một bên cao hứng nói: "Chúng ái khanh có lòng với dân chúng như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi, Ngự vương cùng Tể An huyện chủ đích thực là gương mẫu, Phượng tướng, ngươi đích thực là sinh được một nhi nữ tốt!"

Một câu nói, suýt làm Phượng Cẩn Nguyên cảm động đến rơi nước mắt. Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng chịu khen Phượng Vũ Hoành là con gái của hắn, cuối cùng tại thời điểm này, Hoàng thượng đã nhớ tới đây là nhi nữ hắn sinh.

Hắn nhanh chóng tiến lên quỳ xuống giữa đại điện, lớn tiếng nói: "Có thể cùng Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng, có thể giúp bách tính giải nạn, là bổn phận của cả nhà vi thần."

"Hảo!" Thiên Vũ nặng nề gật đầu: "Các khanh có thể suy nghĩ như thế, là phúc của Đại Thuận ta a!"


Phượng Cẩn Nguyên kích động tận dụng mọi thời cơ, nhẫn nhịn thật lâu mới nói ra: "Tâu Hoàng thượng, trong kinh thành đông tai đã nghiêm trọng như vậy, thì phía Bắc Đại Thuận ta lại càng tổn hại nghiêm trọng. Thần rút kinh nghiệm từ trước, năm nay đã sớm bàn bạc với các thương gia ở phía Bắc, ổn định giá lương thực, tuyệt đối không đầu cơ, giúp nhân chúng vượt qua tai nạn này."

"Lời này là thật?" Thiên Vũ cao hứng, hàng năm vì đông tai nên lương thực bao giờ cũng là vấn đề lớn, các thương nhân buôn bán lương thực đều hét giá trên trời, cho dù quan phủ mở kho lương thực cứu tế thì cũng không đủ dùng. Giá gạo cao không nói, những thương gia kia còn thừa nước đục thả câu, có vô số gạo và mì nhưng không bán, thế cho nên dân chúng không có cái để ăn, chết đông một số, lại chết đói một mảnh.

"Thần không dám bịa đặt."

"Hảo! Hảo! Hảo!" Thiên Vũ bỗng nhiên đứng dậy: "Phượng ái khanh, nếu quả thực ngươi có thể giải quyết vấn đề lương thực cho Bắc giới, trẫm tất có trọng thưởng."

"Vi thần tạ chủ long ân." Phượng Cẩn Nguyên dập đầu lần nữa, đồng thời nói: "Thần xin được tự mình đi Bác giới, cứu dân bị nạn, mong thánh thượng thành toàn!"

Thiên Vũ hơi run, Phượng Cẩn Nguyên chờ lệnh đi tới bắc tai họa, chuyện này... Chẳng phải tác phong của hắn a?

"Phượng ái khanh muốn đích thân đến nơi bị thiên tai?"

"Hồi hoàng thượng, đúng vậy. Từ lúc mùa đông bắt đầu, thần luôn suy nghĩ về việc thuế thóc, lần này nếu không tự mình đi, chỉ sợ thương hộ lại có biến động. Mặt khác, thần đi lần này, về sau sẽ có thay đổi, không cần lo lắng vì thuế thóc mùa đông nữa."

Thiên Vũ gật đầu, nghe hắn nói như vậy cũng đúng, cũng tính toán giải quyết lo lắng nhiều năm.

"Cũng tốt." Hắn đáp lại thỉnh cầu của Phượng Cẩn Nguyên: "Trẫm phong ngươi làm trấn bắc khâm sai, ba ngày sau xuất phát!"

"Thần tuân chỉ."

Đã gần nửa năm rồi Phượng Cẩn Nguyên mới có một ngày cao hứng như thế này, thế nên sau khi hồi phủ trên mặt còn mang ý cười, nhìn đám hạ nhân trong lòng suy nghĩ.

Phượng Cẩn Nguyên gọi Hà Trung, phân phó nói: "Đi trướng phòng lấy năm vạn lượng bạc chuẩn bị, hai ngày tới trong cung sẽ phái người tới lấy."

"Vâng." Hà Trung cũng không dám hỏi tại sao, Phượng Cẩn Nguyên phân phó hắn liền đi làm.


Phượng Cẩn Nguyên vừa đi vừa lại nói: "Gọi Đại tiểu thư đến Tùng viên đi, nói nàng ta có chuyện muốn thương lượng."

Hà Trung lại đáp một tiếng, thấy Phượng Cẩn Nguyên không phân phó gì thêm, lúc này mới quay người rời khỏi.

Quay về Tùng viên, Phượng Cẩn Nguyên đợi hơn nửa giờ, mới nhìn thấy Trầm Ngư chậm rãi đi dạo đến, sắc mặt có vài phần trắng bệch, nhưng tinh thần có vẻ khá hơn trước.

Hắn thấy Trầm Ngư, không tự chủ liền nghĩ tới ngày đó ở Phượng Đồng huyện, trong lòng không khỏi cúi đầu một chút, đang nghĩ trách nàng tới chậm, rồi lại nghĩ đến múc đích gọi nàng tới lần này, lời ra đến miệng liền nhanh nuốt trở vào.

Trầm Ngư đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên chầm chậm hạ bái, ngoan ngoãn lên tiếng: "Phụ thân tìm Trầm Ngư có việc sao?"

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: "Ngươi ngồi xuống trước, vi phu tìm ngươi có việc muốn bàn."

Che giấu cũng không khách khí, đi tới rìa ghế dựa liền ngồi xuống, sau đó nhìn Phượng Cẩn Nguyên hỏi: "Không biết phụ thân tìm Trầm Ngư là có chuyện gì?"

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi này, chỉ cảm thấy qua sự việc kia, Trầm Ngư dường như đẹp hơn trước kia một chút. Tuy sắc mặt không tốt lắm, nhưng có một loại thần sắc khác, có thể làm cho một nam nhân nhìn là sinh lòng thương tiếc.

Hắn  ngầm gật đầu, cảm thấy vô cùng may mắn lúc trước để lại cho nàng một mạng, hôm nay lâm triều, Tam hoàng tử còn chủ động hỏi thăm: "Nghe nói Đại tiểu thư quý phủ bị bệnh, không biết đã khỏe chưa?" Nghĩ đến, Tam hoàng tử kia không thể bỏ qua khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Ngư, hơn nữa Phượng mệnh kia đã định trước, cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ nàng. Tuy nói là Tương vương phi đã hết bệnh, nhưng dù sao đó cũng là cô gái, Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, một người nam nhân nếu như muốn giết chết thê thiếp của mình là chuyện hết mức dễ dàng. Huống hồ, xưa nay hắn không cho rằng Tương vương phi sẽ là trở ngại của Trầm Ngư, chỉ cần được hắn bồi dưỡng, đại sự của Tam hoàng tử có thể thành. Trầm Ngư tất nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu.

"Trầm Ngư." Hắn ổn định tinh thần một chút rồi mở miệng nói: "Ba ngày sau, vi phụ sẽ dùng thân phận quan khâm sai đi bắc giới cứu trợ, trước lúc đó, có chuyện phải làm thỏa đáng trước."

Trầm Ngư khó hiểu: "Không biết ý phụ thân là gì? Gọi Trầm Ngư đến là vì chuyện gì?"

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng liền xem thường, nữ nhi này thế nào lại học bộ dáng kia của Phượng Vũ Hoành  kia chứ? Giả bộ hồ đồ.

Hắn khẽ ho hai tiếng, lại mở miệng nói: "Lần trước không phải ngươi nói, Thẩm gia cho ngươi ngân phiếu một trăm vạn lượng sao, có thể giao vi phu dùng khi cần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui