Edit: KeyKhun
Beta: Sawol
Chương 131: Phượng Vũ Hoành, ta giết ngươi
Trong nháy mắt Phượng Vũ Hoành cũng đã đem tâm tư của mình mà điều chỉnh cho tốt lại, sắc mặt khôi phục như thường.
Nhưng cho dù có như thế, vẫn không thể tránh được ánh mắt của hai người.
Một là của Huyền Thiên Minh, một cái khác rõ ràng là của Huyền Thiên Hoa.
“Gần đây có phải quay lại doanh trại bên kia hay không? “ Huyền Thiên Hoa quay đầu sang, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lúc này, Định An Vương đang dập đầu với Thiên Vũ đế một cái cuối cùng, coi như kết thúc cuộc đời Vương gia của hắn.
“Ừ!” Sắc mặt Huyền Thiên Minh hơi trầm xuống, đổi thành một chút nghiêm nghị.
Trên đại điện, đã có người “mời” Định An Vương ra ngoài, Đại Thuận triều chỉ có duy nhất một vị Vương gia khác họ tại vị, nhưng tại trong Nguyệt Tịch yến năm nay, mất tất cả.
Mà vị quận mã vừa được phong Vương Nặc kia, cũng theo một nhà Định An Vương rơi xuống mà mất địa vị dễ như trở bàn tay, chỉ còn dư lại tiểu thê tử xấu xí.
“Hôm nay Bộ gia chịu một kiếp nạn này, chắc chắn Bộ Thông bên kia cũng nên trở về rồi. Đại doanh bên kia ta không giúp được gì, chính ngươi làm việc đều phải cẩn thận. Còn nha đầu kia... Chỉ sợ cũng không có mấy ngày yên ổn.”
“Hừ!” Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng. “Cuộc sống của nàng có lúc nào tốt? Không có chuyện gì, Thất ca yên tâm.”
Vũ Hoành tất nhiên không biết hai người này đang nói cái gì, chỉ là chú ý tới bọn hắn cùng đưa mắt đến phía bên mình, mang theo thân thiết, trong lòng có chút hơi ấm lên.
Một hồi cung yến náo đến như vậy, dù như thế nào cũng không tiến hành nổi nữa.
Mọi người dồn dập đứng dậy quỳ xuống, chờ Thiên Vũ đế tuyên bố cung yến kết thúc.
Thiên Vũ đế cũng mất tinh thần, vung tay lên, mọi người đều lui, rồi lại nhìn thấy Phượng Vũ Hoành cũng cùng mọi người chuẩn bị rời đi thì gọi một tiếng: “Hoành nha đầu, đầu trẫm vẫn còn hơi đau nhức, con trước tạm ở lại đây một lúc đi!”
Phượng Vũ Hoành không biết Thiên Vũ đế giữ một mình nàng lại là có dụng ý gì, nàng cũng đành ổn định lại bước chân đáp: “Dạ!” Sau đó liền thấy Phượng Cẩn Nguyên đưa ánh mắt xin giúp đỡ đến, nàng thừa biết, phụ thân muốn nàng mở miệng cầu tình vì Trầm Ngư.
Phượng Vũ Hoành cũng không cần để tâm đến chuyện Trầm Ngư gây ra cục diện hỗn loạn này, tuy nói cùng là người nhà họ Phượng, có thể hoàng gia rõ ràng cũng sẽ không xử tội đó đến trên đầu nàng, nàng cũng không cần phải đi làm chuyện cho người ta chán ghét.
Thấy Phượng Vũ Hoành căn bản không tiếp ánh mắt của mình, Phượng Cẩn Nguyên gấp gáp, không khỏi nhỏ giọng gọi: “A Hoành.”Nàng cau mày, liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy vị phụ thân này quả thực không biết xấu hổ. Phượng Cẩn Nguyên thân là Tả tướng đương triều một triều làm sao có thể là người không có đầu óc, chuyện đã đến nước này chẳng lẽ còn không nhìn ra Trầm Ngư và Thanh Nhạc xướng diễn tuồng gì? Vậy mà vẫn cứ muốn nàng, kẻ bị hại này đi cầu tình. Thiên vị kiểu này, trời đất cũng khó mà thấu.
“Phụ thân.” Nàng mở miệng, nhỏ giọng lạnh tanh, không mang theo một chút tình cảm nào, “Nếu như con mèo kia xuất hiện trong tay của ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, trong lúc nhất thời không thể đáp lại.
Đợi hắn hoàn hồn nhìn lại cũng là lúc thấy nhị nữ nhi Phượng Vũ Hoành của hắn đã chầm chậm đi đến cao vị, thiên nhan đang ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn kia đang mang theo nụ cười như từ phụ nhìn nàng.
Vào giờ phút này, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy bản thân cứ như người ngoài, hài tử kia căn bản cũng không phải nữ nhi của hắn, hắn cũng chưa từng cho nàng được chút nào tình cảm phụ tử nên có.
Hắn khom người bước về sau, như chạy trốn rời khỏi Lưu Ly viên, bước nhanh đuổi theo đám người, ẩn vào trong đó.
Ánh mắt mang theo dư quang của Thiên Vũ nhìn Phượng Cẩn Nguyên rời đi một chút, rồi lập tức thu hồi, cứ y như không thấy gì cả, lại đối với Phượng Vũ Hoành mà nói: “Hoành nha đầu, con bồi trẫm một chút.”
Trăng tròn ngày rằm, kinh đô Đại Thuận bốn mùa rõ ràng, trong đêm Trung Thu từng làn gió thổi mạnh khiến người ta run lẩy bẩy.
Thái giám thân cận Chương Viễn của Hoàng đế đem một cái áo choàng cho Thiên Vũ đế mặc thêm, cũng có tiểu cung nữ choàng cho Phượng Vũ Hoành một cái, nàng vẫn yên lặng mà đi theo phía sau Thiên Vũ đế, cứ thế đi đến bên ngoài Nguyệt Hàn cung.
Thiên Vũ đế rốt cuộc dừng bước, khoát tay, Chương Viễn đã biết thiên ý dẫn theo một đám cung nhân cùng với Hoàng Tuyền lùi về phía xa, chỉ để lại hai người Phượng Vũ Hoành và Thiên Vũ đế.
Phượng Vũ Hoành đối với chuyện của Thiên Vũ đế cùng Vân Phi có chút hiếu kỳ, một người là phi tử bốc đồng như vậy cư nhiên còn có thể được Thiên Vũ đế nhớ thương nhiều năm như vậy, nếu như nói trong hai người này không xảy ra sự cố gì đặc biệt, thì nói gì nàng cũng không tin.
Đêm nay Thiên Vũ đế giữ nàng lại, lại còn mang tới Nguyệt Hàn cung này, Phượng Vũ Hoành ngầm suy đoán, có thể là vị hoàng đế này trong ngày thường cũng không có người nào để có thể nói chuyện, đặc biệt chuyện liên quan với Vân phi. Thêm cái tính cách kia của tên Huyền Thiên Minh, chắn chắn Thiên Vũ đế cũng không có cách nào tâm sự với hắn chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ mình con dâu tương lai là nàng có thể chen miệng vào được.
Phượng Vũ Hoành mang theo một trái tim đầy tò mò tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt trông chờ mà nhìn Thiên Vũ đế, mong chờ vị nhân gia này có thể cùng nàng thảo luận một chút.
Ai ngờ được rằng, Thiên Vũ đế chân thành quay đầu nhìn nàng, mở miệng hỏi một câu: “Chân của Minh nhi, có thể chữa được hay không?”Phượng Vũ Hoành sửng sờ, phản ứng nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc mà trả lời: “Đương nhiên là chữa được. “
“Ha ha ha!” Thiên Vũ đế bất chợt cười ha hả: “Trẫm thừa biết, trẫm thừa biết cái bọn thái y ngoài kia đều là lang băm, chỉ có y thuật của hậu nhân Diêu gia mới đáng tin cậy.”
Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái, hậu nhân của Diêu gia? À, cũng phải, nói thế này cũng không tính là sai. Tuy còn chưa từng thấy người Diêu gia, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, Diêu gia ở Hoàng Châu xa xôi kia so với Phượng Gia, thì nơi đó nhân tình nồng ấm hơn nhiều. Đặc biệt đối ngoại công Diêu Hiển của nàng, càng là người mà Phượng Vũ Hoành nàng đặc biệt muốn nhìn thấy.
“Thái y nói với trẫm, chân Minh Nhi không thể chữa được nữa, trẫm cực kỳ đau lòng.” Ánh mắt Thiên Vũ đế lần nữa nhìn về phía Nguyệt Hàn cung, chỉ là tự mình nỉ non, âm thanh nghiêm nghị, “ Nhưng Minh nhi nói với trẫm, hắn nhất định lại có thể đứng lên lần nữa, chỉ cần hắn lấy con. Cho nên, đây chính là nguyên nhân trẫm đáp ứng Minh nhi cưới nữ nhi Phượng gia.”
Phượng Vũ Hoành cuối cũng cũng đã hiểu rõ.
Chắc là, đối với hôn nhân này, thì ra Hoàng thượng là không thích. Hắn chỉ là vì có thể để cho Huyền Thiên Minh tốt lên, không thể không gật đầu.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, chỉ nói một câu: “A Hoành là nữ tử Diêu gia.”
Thiên Vũ gật đầu, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với câu trả lời này của nàng, trên mặt cũng coi như giãn ra hòa hoãn hơn rất nhiều.
Đã nhắc tới bệnh của Huyền Thiên Minh, Phượng Vũ Hoành rất muốn nghe Hoàng thượng hỏi nàng một chút về cái chỗ kia có chữa được hay không, dù sao bên ngoài lưu truyền đến mức có bài có bản, nàng cũng không có được câu trả lời thật sự của Huyền Thiên Minh, trong lòng luôn luôn không rõ.
Nhưng chờ cả ngày, Thiên Vũ đế cũng chỉ là nhìn Nguyệt Hàn cung, căn bản không nhắc lại đến cái khác.
Nàng không nhịn được, chủ động hỏi một câu: “ Mặt của Thiên Minh... “
“Cái đó không quan trọng”, Thiên Vũ vung tay lên: “Chỉ cần chữa khỏi chân của Minh nhi, trẫm cũng không lo lắng điều gì.”
Phượng Vũ Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cố ý hỏi đến gương mặt dưới mặt nạ vàng kia, nhưng câu trả lời của Thiên Vũ đế như cho nàng ăn viên thuốc an thần. Lại nghĩ đến, nơi kia sẽ không có chuyện gì đâu.
Hai người không nói gì nữa, Phượng Vũ Hoành bồi tiếp Thiên Vũ đế nhìn Nguyệt Hàn cung. Đến nửa đêm Thiên Vũ mới hạ chỉ hồi Chiêu Hợp điện.
Phượng Vũ Hoành thì bị Mạc Bất Phàm mời đi đến bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương lần nữa.
Nàng biết bắt mạch chẳng phải là mục đích chính, Mạc Bất Phàm nhất định là lại muốn từ tay nàng dụ dỗ lừa gạt ra chút thuốc tốt. Hoàng hậu là do sợ quá mức, thuốc an thần điều chỉnh tâm trạng nàng dĩ nhiên là có, nhưng cũng không phải cứ lấy ra là có.
Trơ mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Mạc Bất Phàm, Phượng Vũ Hoành hơi thi lễ với Hoàng hậu trên giường phượng, nói: “Hôm nay tiến cung vốn là tham gia yến tiệc, A Hoành không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, dược phẩm như thế này thật sự không có chuẩn bị. Không bằng sau khi trời sáng, Mạc tiên sinh phái người đến Bách Thảo Đường đi mua một ít thôi.”Mạc Bất Phàm dở khóc dở cười, chỉ nói vị Ngự Vương phi tương lai này thật là không buông tha bất cứ điểm nào vì Bách Thảo Đường kia của nàng tìm kiếm cơ hội gây dựng thương hiệu. Nếu cả thiên hạ đều biết ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải qua đó mua thuốc, một gian dược đường còn không biết sẽ nổi tiếng đến mức.
Trải qua một hồi trì hoãn cùng Hoàng hậu, Phượng Vũ Hoành rốt cuộc có thể rời khỏi hoàng cung, lúc này trời cũng đã sáng rồi.
Vì cung yến đêm qua, nên hôm nay được bãi bỏ không cần lâm triều, Phượng Vũ Hoành vừa ra cửa cung lập tức nhìn thấy xe ngựa của Phượng gia dừng ở bên ngoài, ở ngoài thùng xe sáng loáng mang theo mộc bài chữ “Phượng“.
Đưa nàng ra tới cửa cung tiểu cung nữ cười nói: “Nhất định là chờ đón Vương phi về nhà, lưu lại trong cung cả đêm, Phượng đại nhân chắc cũng đang rất mong chờ.”
Tiểu cung nữ chẳng qua là thuận miệng nói lời hàn huyên, nàng căn bản cũng không biết người của Phượng gia trên thực tế là một loại quan hệ ra sao, chỉ nói có nữ nhi chưa có trở về, người nhà tự nhiên là muốn chuẩn bị xe tới đón.
Phượng Vũ Hoành không lạc quan như vậy, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn thẳng hai người Phượng Trầm Ngư và Thanh Nhạc đang quỳ ở trước cửa cung.
Trầm Ngư một thân quần đỏ vừa bẩn vừa nhăn nhúm, vốn là tóc dài mỹ lệ như thác nước buông rơi, nay tóc dài cũng cực kỳ rối loạn, quỳ cả đêm, hai chân sớm chống đỡ không được thân mình nữa rồi, cũng không có cách nào đứng thẳng dậy được, gần như xem phải ngồi sững trên mặt đất. Son phấn đen trên mặt sớm cũng nhão nhẹt một mảnh, có nơi thì hiện ra da trắng, có nơi lại còn đen hơn trước, thoạt nhìn y hệt một gương mặt quỷ, nơi nào còn có dáng vẻ dòng chính nữ Phượng gia trong truyền thuyết đẹp tựa thiên tiên.
Lại nhìn Thanh Nhạc, một cái đầu trọc nhìn muốn buồn nôn hiện ra, trên đầu kết mủ, dính nước mưa nên chảy xuống nửa bên gò má, nàng cũng không còn khí lực để chùi, cứ như vậy mặc kệ cho nó chảy, từ má đến cổ, cổ áo cũng dính ướt.
Nhưng tinh thần của Thanh Nhạc rõ ràng tố hơn nhiều so với Trầm Ngư, Trầm Ngư chỉ có thể nhìn chằm chặp mặt đất, mắt sớm đã vô thần, như chẳng phải vì đây là cửa hoàng cung, chỉ sợ nàng sớm đã ngủ rồi. Mà Thanh Nhạc thế nhưng quỳ thẳng tắp, một đôi mắt đây lửa hận trừng thẳng về phía cửa cung, hai cánh tay nắm chặt thành nắm đấm, bộ mặt dữ tợn đến đáng sợ.
Mỗi ma ma canh giữ cạnh hai người họ, một người ngồi uống nước trà, vừa nhìn dáng vẻ Thanh Nhạc vừa khinh thường nói: “Ngươi trừng mắt vào trong đó cũng vô dụng, hoàng cung này, từ nay về sau, cả đời còn lại của ngươi cũng không thể nào tiến vào nửa bước, Đại Thuận chúng ta cũng không còn nhân vật nào tên Định An Vương. Thanh Nhạc cô nương, ngươi vẫn là nên hy vọng trong cung sớm truyền đến ý chỉ, miễn cho ngươi tiếp tục phạt quỳ, chứ nếu lại quỳ nữa... Chà chà, trước đây là kim chi ngọc diệp, làm sao đầu gối kia chịu nổi dằn vặt như vậy nha.”
Ma ma trong cung bất kể là đánh phạt hay quở trách, mắt đều không chớp dù chỉ một lần, nói đến là đến. Mấy câu nói đó, chọc thẳng vào vết sẹo kia của Thanh Nhạc, Thanh Nhạc nghe mà tức giận đến độ toàn thân cũng run cầm cập.
Còn phần Trầm Ngư, ma ma lưu lại không ít tình cảm, đặc biệt chiếc xe ngựa của Phượng phủ kia còn dừng ở bên cạnh, Định An Vương bị biếm làm thứ dân, điều đó cũng không đại biểu cho Tả tướng Phượng Cẩn Nguyên cũng mất thế lực. Trong cung người từ trước đến giờ đều nhìn ánh mắt, hiểu được biến ảo, mặc dù đối với Thanh Nhạc nói móc cực điểm, nhưng vẫn chừa cho Trầm Ngư nửa điểm mặt mũi.
Phượng Vũ Hoành đi đến nơi các nàng đang quỳ hai bước, vốn đang quở trách Thanh Nhạc, lão ma ma nhìn thấy nàng đi đến, vội đặt chén trà trong tay xuống bàn, đứng lên chạy một đường tiếp đón. Còn chưa đến gần đã bày ra một khuôn mặt tươi cười, nịnh hót nói: “Lão nô thỉnh an Ngự Vương phi!”
Một tiếng Ngự Vương phi, đã làm Trầm Ngư và Thanh Nhạc đồng loạt ngưng mắt quay lại nhìn nàng.
Trải qua chuyện cung yến lần này, trải qua việc Hoàng thượng Hoàng hậu công khai ủng hộ đứa con dâu tương lai này, trải qua việc Thiên Vũ đế trực tiếp để Phượng Vũ Hoành mở miệng gọi hắn một tiếng “Phụ hoàng”, còn ai dám không tiếp nhận là chính phi của Cửu hoàng tử cơ chứ?
Phượng Vũ Hoành cũng không khách khí, nhìn lão ma ma này hành đại lễ, lúc này mới nhẹ nâng tay: “Ma ma xin đứng lên.”
Lão ma ma chưa kịp đứng dậy, đúng lúc này, cách đó không xa bất chợt có giọng nữ bén nhọn gầm lên... “ Phượng Vũ Hoành! Ta giết ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...