Phượng Vũ Hoành đến Kim Ngọc viện này chính là xem người của Thẩm gia đưa thuốc vào ban đêm, sao có thể mặc kệ động tĩnh chỗ cửa sổ.
Chỉ thấy thân thể nàng nhanh chóng xoay tròn, còn lại năm người vây thành nửa vòng tròn, sau đó ngón tay nhanh nhẹn bắn ra, mấy ngân châm rời tay, lại thêm hai hắc y nhân ngã xuống.
Sau đó các sát thủ đều hôn mê, không biết Phượng Vũ Hành bắn ra ám khí gì, lại không thể nhìn rõ, khi tiếp xúc thì đã gục xuống.
Trong lúc nhất thời, mấy người đều không dám tới gần nàng.
Mà lúc này, Ban Tẩu đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó rốt cuộc không nhìn được, như quỷ ảnh lay động đến gần, song kiếm hiện ra, trong nháy mắt đã tóm được ba người.
Phượng Vũ Hoành vỗ vỗ bả vai Ban Tẩu, "Chúng ta vào trong phòng nhìn xem, chú ý lúc đánh, cướp dược về cho ta, ngày mai còn có thể bán lại với giá hai ngàn năm trăm lượng."
Khóe miệng Ban Tẩu giật giật, ngày đó chủ tử của hắn lừa gạt Thẩm Vạn Lương hơn hai ngàn lượng bạc! Viên thuốc này tuy rằng cũng rất quý, ngày thường Bách Thảo đường bán bao nhiêu tiền hắn không phải không biết, cũng phải mười lượng bạc một viên, đến chỗ này thì tăng gấp ngàn lần. Người ta mua xong rồi còn không cho bệnh nhân uống, còn phải cướp về bán lại lần nữa...
Trong Phúc Phỉ gian, hai người đương nhiên đi vào nơi Thẩm thị nằm. Thẩm thị kia bị ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên phế đi tâm mạch, giờ giống như một con quỷ mập nằm trên giường khóc, Phượng Vũ Hoành thấy nàng sống nhiều nhất cũng phải hai, ba ngày, bị thương nặng như vậy, mấy viên thuốc kia sao có thể duy trì được. Chắc là Thẩm gia kia cũng không còn biện pháp, cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng.
Người trong phòng không nghĩ rằng sáu gã sát thủ cũng chưa giải quyết được người bên ngoài, nhưng lại bại lộ hành tung của mình, không khỏi sốt ruột. Vài lần muốn tới gần Thẩm thị đều không thành, trong đó có một lần đã đến bên giường, viên thuốc nắm chặt trong tay, chuẩn bị cho vào miệng Thẩm thị, lại bị Ban Tẩu túm lại rút về.
Gương mặt Thẩm thị tuyệt vọng, ban đầu còn mang theo hy vọng phối hợp hé miệng, sau mấy lần cũng đã tuyệt vọng. Sau khi Ban Tẩu túm người trở về, nàng dùng hết khí lực nói bằng giọng khàn khàn: "Mặc kệ ta, đi đi!"
Người nọ che mặt, chỉ lộ đôi mắt, vừa nghe lời này, đôi máy bỗng chốc đã đỏ lên. Muốn quay lại liều mạng với người đi cùng Phượng Vũ Hoành, nhưng trong lòng biết rõ mình vốn không đánh lại người ta.
Rơi vào đường cùng lại nhìn thoáng qua Thẩm thị trên giường, cắn răng, nhảy ra cửa sổ, bỏ chạy.
Phượng Vũ Hoành không quan tâm Thẩm thị, vội vã hỏi Ban Tẩu: "Thuốc đều đã lấy lại rồi sao?"
Ban Tẩy đưa một cái bình sứ nhỏ trong tay ra cho Phượng Vũ Hoành: "Là cái này. Trong tay người nọ còn nắm một viên, ghê tởm như vậy, chắc cũng không thể muốn."
Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Coi như ta lỗ năm trăm lượng."
Ban Tẩu muốn bộc phát rồi.
Lúc này nàng mới chú ý Thẩm thị bên kia, chỉ thấy gương mặt của người trên giường đã không còn bộ dạng gì, cũng không biết Phượng Cẩn Nguyên đánh nàng như thế nào, như đánh đến gầy đi, ngay cả xương gò má đều lõm xuống, hai hốc mắt cũng lõm lại, thoạt nhìn có điểm giống với dung mạo đã chỉnh sửa của người châu Âu thế kỉ XXI.
Thẩm thị cũng nghiêng đầu nhìn qua Phượng Vũ Hoành, ánh mắt giống như chủy thủ có độc, hận không thể róc xương róc thịt nàng.
" Ngươi..." Thẩm thị liều mạng dùng lực, liều mạng nguyền rủa Phượng Vũ Hoành: "Một ngày nào đó, ngươi sẽ gặp báo ứng. Phượng Vũ Hoành, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nàng lại nở nụ cười, nụ cười này giống như một đoá hoa địa ngục, đẹp đến cực điểm, nhưng cũng toả ra hơi thở chết chóc.
"Làm người đều thất bại, ngươi dựa vào đâu thì cho rằng làm quỷ có thể thắng?"
Khi từ trong phòng đi ra, sát thủ trong viện đã xử lí không còn một mảnh, ngoài việc trong không khí từng trận huyết tinh bên ngoài, thì hoàn toàn không nhìn ra có dấu vết đánh nhau.
Phượng Vũ Hoành ngửa đầu cười, nói với không khí: "Thủ hạ của phụ thân, làm việc cũng sạch sẽ lưu loát, rất tốt."
Trong tối, ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên thiếu chút nữa bị lệch mũi. Chỉ nói tự ngươi đánh đến nghiền, nói vào trong nhà liền vào, để lại một đống thi thể nửa chết nửa sống và hôn mê, chúng ta có ý tốt giúp ngươi dọn dẹp, vậy mà một tiếng cám ơn cũng không có.
Phượng Vũ Hoành cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, dẫn theo Ban Tẩu trở về Đồng Sinh hiên.
Hôm nay xem như nàng chính thức bại lộ thân thủ trước mặt ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên, không vì cái gì khác, chính là cho phụ thân nàng rõ ràng, sau này cho dù nói chuyện hay làm việc, đều phải lo lắng hơn ba phần, đừng tưởng rằng người của Đồng Sinh hiên nàng là có thể tuỳ tiện nắm bóp như quả hồng mềm. Ở Tây Bắc ba năm, Phượng Vũ Hoành nàng đã sớm không còn là Phượng Vũ Hoành lúc trước.
Ngay khi Phượng Vũ Hoành rời Kim Ngọc viện nửa khắc, một gã ám vệ tham dự vào sự kiện sát thủ lúc trước đứng trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, đem mọi chuyện phát sinh bẩm báo lại chi tiết.
Sau khi Phượng Cẩn Nguyên trầm mặc một hồi lâu, không có hỏi về Thẩm thị cùng Thẩm gia, chỉ hỏi ám vệ kia: "Theo như ngươi thấy, công phu của nhị tiểu thư như thế nào?"
Ám vệ kia cân nhắc một lát, đưa ra một từ: "Quỷ dị."
"Hả?" Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu, "Quỷ dị ở chỗ nào?"
Ám vệ lại nói: "Võ thuật kì lạ, thống nhất thành một thể, không phối hợp quá sâu với nội lực, lại dùng một loại ám khí độc đáo phối hợp thì không chê vào đâu được. Thuộc hạ tập võ hơn hai mươi tư năm, chưa bao giờ gặp qua loại đấu pháp này, lại càng không biết thuộc môn phái nào."
Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: "Nàng từng nói chính mình đã gặp một vị kỳ nhân Ba Tư ở Đại Sơn-Tây Bắc, vị kỳ nhân kia dạy nàng phương pháp chế thuốc, cũng làm cho y thuật của nàng càng ngày càng tiến bộ. Nếu ngươi nói võ công của nàng quỷ dị, cũng chỉ có thể giải thích là vị kỳ nhân kia nhất định đã dạy nàng."
Ám vệ không tham dự đề tài này, công phu của Phượng Vũ Hoành ở trong lòng hắn là một câu đố, không thể lý giải.
Ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành chủ động đi một chuyến đến Như Ý viện, dẫn theo hai bọc thuốc nhỏ, còn có hơn hai mươi túi thuốc pha nước, toàn bộ đều là thuốc phụ khoa pha chế sẵn, để dùng điều dưỡng thân thể sau đẻ non.
Lúc nàng đến đó, Kim Trân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, một bàn tay ôm bụng, ánh mắt không có điểm nhìn. Nên khi nàng vào trong phòng, Kim Trân cũng không biết có người đi vào.
Là tiểu nha đầu nhắc nhở nàng: "Nhị tiểu thư đến."
Lúc này Kim Trân mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, cả người thả lỏng một chút đứng lên.
Phượng Vũ Hoành khoát tay, để nha đầu hầu hạ Kim Trân nằm xuống, nàng dẫn theo Vong Xuyên đi đến bên giường Kim Trân, cũng không nói nhiều, nâng cổ tay của nàng lên bắt mạch.
"Tốt." Phượng Vũ Hoành buông cổ tay Kim Trân ra, "Thân thể khôi phục coi như không xấu, chỉ là thuốc bỏ thai vẫn dễ dàng còn sót lại trong cơ thể, lượng còn sót lại này sẽ tạo thành một loại bệnh tật đi theo ngươi."
Kim Trân gật đầu, "Ta biết."
"Được rồi." Phượng Vũ Hoành lấy thuốc đưa vào trong gối nàng, "Ta mang cho ngươi ít thuốc đến, nên uống như thế nào đều đã viết trên giấy, quay về tự ngươi nhìn. Cái thuốc pha nước kia sau khi uống, đại khái ba ngày sẽ chảy một lượng máu tương đương với nguyệt tín, ba ngày sau sẽ giảm bớt dần dần, chắc bảy ngày sẽ hoàn toàn sạch sẽ. Uống xong thuốc ta lại đến xem ngươi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ không có chuyện gì."
"Sau này ta còn có thể mang thai sao?" Kim Trân lo lắng nhất chính là chuyện này.
Phượng Vũ Hoành cũng không hù dọa nàng, thành thật nói: "Có thể. Lần trước ta đã nói qua, nửa năm sau có thể mang thai, cũng không phải lừa ngươi."
Rốt cuộc Kim Trân hoàn toàn yên lòng đứng lên làm bộ sẽ dập đầu với Phượng Vũ Hoành, lại bị Phượng Vũ Hoành ngăn cản. Kim Trân chưa từ bỏ ý định, thành khẩn nói: "Hôm nay ngày lành của ta đều do nhị tiểu thư mang đến, nay nhị tiểu thư chẳng những giúp ta, lại cho ta ân điển như thế, Kim Trân phải dập đầu với nhị tiểu thư mới đúng."
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ: "Ta muốn vài cái vái đầu của ngươi thì có ích lợi gì."
Kim Trân phản ứng lại: "Vậy nhị tiểu thư muốn ta làm gì? Chỉ cần nhị tiểu thư nói, ta nhất định sẽ làm được."
Phượng Vũ Hoành nghĩ, thật đúng là có chuyện muốn thương lượng với nàng, nhân tiện nói: "Chuyện này là về Diêu di nương và phụ thân ta."
Kim Trân sửng sốt, lập tức hiểu, nhanh chóng nói: "Nhị tiểu thư yên tâm, lão gia đi nơi khác thì ta mới ngăn cản, nhưng bên Đồng Sinh hiên ta nhất định không ngăn cản, ta cam đoan vì Diêu di nương tạo cơ hội, để lão gia đi nhiều hơn."
Phượng Vũ Hoành đen mặt, "Ngươi hiểu ngược rồi."
"Ngược?" Kim Trân khó hiểu.
Phượng Vũ Hoành lại nói: "Không phải là để ngươi đưa phụ thân đến chỗ Diêu di nương, mà là để ngươi canh chừng giúp, một khi phụ thân ta muốn đi Đồng Sinh hiên, ngươi phải đem ra mọi biện pháp cũng phải mời lại người về Như Ý viện."
"Chuyện này... vì sao?" Kim Trân hoàn toàn không thể lý giải nổi, cho dù là thiếp thân vẫn là nhà giữa, được lão gia sủng hạnh mới là chuyện tốt nhất mà!
"Bởi vì mẫu thân ta không muốn hầu hạ hắn." Nàng nói rõ, "Nàng ở Tây Bắc đã lâu, không muốn tham dự chuyện tranh thủ tình cảm với thê thiếp trong phủ. Huống chi nàng có nam có nữ, tranh cãi cũng không có ý nghĩa. Tóm lại ngươi nhớ kỹ lời hôm nay cho ta, ta đã giúp ngươi an bài nha đầu đắc lực bên người, ngươi gặp chuyện cũng có người thương lượng."
Kim Trân gật đầu đáp ứng, chuyện khác nàng không làm được, nhưng chuyện này về Phượng Cẩn Nguyên, nàng cảm thấy bản thân vẫn có sở trường, hẳn là sẽ không để Phượng Vũ Hoành thất vọng. Còn việc Phượng Vũ Hoành an bài nha đầu đắc lực bên người, thì cao hứng hẳn lên, "Không dối gạt nhị tiểu thư, ta thật sự còn thiếu hạ nhân đắc lực, ngày thường có việc gì cũng không biết để ai đi làm." Nàng nói xong, liền nghĩ tới Mãn Hỉ hầu hạ bên người Thẩm thị, không khỏi hạ giọng hỏi: "Mãn Hỉ là người của nhị tiểu thư?"
Phượng Vũ Hoành gật đầu, ngày ấy nàng là người nói muốn Mãn Hỉ và Kim Trân phối hợp, nay Kim Trân hỏi như vậy, một chút cũng không thấy kì lạ.
"Thẩm thị không sống được nữa, nghe nói ám vệ của lão gia đã đánh nàng hỏng hết lục phủ ngũ tạng, ta thấy chuyện cũng đã một hai ngày, đến lúc đó Mãn Hỉ của nhàn hạ, không bằng nhị tiểu thư để Mãn Hỉ đến bên ta đi! Chúng ta cùng nhau lớn lên, so với người khác gần gũi hơn."
Nàng nói vậy là nhắc nhở Phượng Vũ Hoành, đúng vậy, Thẩm thị vừa chết, Mãn Hỉ sẽ có an bài khác, đưa đến chỗ Kim Trân là thích hợp nhất.
Vì thế gật đầu đáp ứng, chuẩn bị nói hai câu, lại nghe thấy tiểu nha đầu ngoài cửa nói: "Kim Trân di nương, tứ tiểu thư đến thăm ngài!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...