Triệu Xuân nghe đến đây thì thấy hoa mắt chóng mặt, đối với tên côn đồ như hắn mà nói, Cục trưởng Cục cảnh sát đã là nhân vật lớn lắm rồi, phó Thị trưởng Thường vụ, vậy chắc là một quan lớn gần như đứng đầu cả cái thành phố Nguyên Châu này rồi.
Người đứng đằng sau hắn so với phó Thị trưởng thì quả thật chỉ là cặn bã mà thôi.
“Anh lái xe đâm cháu gái phó Thị trưởng Quan, ngài ấy vô cùng tức giận đã hạ lệnh phải xử nghiêm rồi, vậy anh nói xem lúc này anh còn ra ngoài được không?” Diệp Thiếu Xuyên cười hỏi.
Một phó Thị trưởng đích thân ra lệnh trị một kẻ côn đồ, kết quả còn phải nói sao? Lúc này, chân tay Triệu Xuân đã nhũn ra như sợi bún rồi.
“Còn về lai lịch của tôi…”
Diệp Phàm không dừng lại, tiếp tục nói.
“Sẽ không phải anh còn có lai lịch lớn hơn cô ấy chứ?” Triệu Xuân run rẩy, vô thức nhìn Diệp Thiếu Xuyên, sợ anh sẽ nói ra
chuyện kinh thiên động địa hơn.
“Lai lịch của tôi à, đơn giản lắm, chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, không có gì ghê gớm cả, nhưng những bệnh nhân được tôi chữa trị cho, 10 người thì 8 người chết, 1 người thì nửa sống nửa chết, còn lại thì sống cũng rất khổ sở!” Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Cái gì?”
Triệu Xuân nghe vậy thì ngẩn người ra, hắn đương nhiên biết đây không phải là Diệp Phàm đang khoe khoang mà là đang uy hiếp, uy hiếp một cách trần trụi không hề che giấu.
Hắn có thể tượng tượng ra nếu bản thân không nói ra thì vận là cọn đường chết, nửa sống nửa chết và sống còn khổ sở nữa.
Nhưng mà hắn vẫn không tin lắm, điều trị khiến nhiều bệnh nhân chết như vậy thì làm sao còn làm bác sĩ được, đây không phải chuyện cười sao? Hắn nghĩ Diệp Thiếu Xuyên chỉ đang dọa hắn mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn nụ cười
nhạt trên mặt và ánh mắt không chút ý cười của Diệp Phàm thì hắn lại không tự chủ được mà tin lời anh, cảm thấy nếu bản thân có chết cũng không chịu nói thì e là kết cục của bản thân còn kinh khủng hơn so với những gì Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Có quyết định chưa?” Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
“Tôi… tôi nói…”
Khóe môi Triệu Xuân run run, lúc nói ra hai chữ này, hắn đau khổ muốn chết, nước mắt hối hận lăn dài trên má.
‘Thật sự chịu nói?”
Quan Tiểu Hà ở bên cạnh nhìn Diệp Thiếu Xuyên làm nhiều như vây, còn tưởng rằng cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng khi nghe Triệu Xuân vừa rớt nước mắt vừa nói ra hai chữ kia, cô thật sự ngây ngốc luôn.
Ngược lại Diệp Thiếu Xuyên lại chẳng lấy làm lạ, đám côn đồ như Triệu Xuân sở dĩ ngậm chặt miệng không chịu nói cho đến tận bây giờ đương nhiên không phải là vì nghĩa khí, mà là điều kiện chưa đủ hấp dẫn để nói ra mà thôi.
Đầu tiên anh đánh hắn thành đầu lợn là muốn uy hiếp rằng “nếu mày không nói ông mày đánh chết mày”, mặc dù không phải là đánh chết thật, nhưng cũng đủ làm cho Triệu Xuân sợ tè ra quần.
Tiếp theo, anh lại nói ra thân phận của Quan Tiểu Hà, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn phải mở miệng, chỉ có để hắn biết thân phận của Quan Tiểu Hà lớn hơn so với người đứng đằng sau hắn, thì hắn chịu thành thật khai ra là điều đương
nhiên.
“Là Đạo Ca sai chúng tôi làm…”
Triệu Xuân nước mắt nước miếng chảy ròng ròng, thành thật nói.
“Đạo Ca?”
Diệp Thiếu Xuyên nghe thấy lời này thì liếc nhìn Quan Thiểu Hà một cái, cả hai đều nhận ra ánh mắt hoài nghi của nhau, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên “Đạo Ca” này.
Nhưng Diệp Thiếu Xuyên cũng không thể hiện ra, tiếp tục hỏi: “Nói kỹ từng chi tiết.”
“Chính là vào buổi sáng hôm qua…”
Rất nhanh, Triệu Xuân đã khai ra hết mọi chuyện, hắn và tên lái xe kia đều là công nhân của xưởng sửa chữa ô tô Tân Thành, rất hay đánh nhau, hàng ngày thích nhất là nghịch xe, cũng hay đi đua xe nên mới quen được vài đại ca, trong đó có một người được gọi là Đạo Ca.
Sáng hôm qua, Đạo Ca đến tìm bọn hắn, nói có chuyện cho bọn hắn làm.
Vừa nhìn thấy đại ca tìm tới, đám người Triệu Xuân không chút do dự, mà vỗ ngực nhận lời ngay, bất kể việc gì cũng làm được hết.
Đạo Ca nói tông chết người, lúc đầu bọn hắn định không nhận, nhưng Đạo Ca lại nói tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề xảy ra, bọn hắn thường hay nghịch xe nên cũng biết trộ đua xe này quá nhiều rủi ro, không chết thì cũng tàn phế.
Nghe Đạo Ca nói cũng thấy xuôi tai, thấy làm chuyện này cũng không có gì to tát, nên đồng ý luôn.
Theo những gì Triệu Xuân nói, Đạo Ca này nổi tiếng là thủ đoạn thâm hiểm, nếu bọn hắn không đồng ý thì e là sẽ không sống nổi đến bây giờ.
“Đạo Ca đó có lai lịch thế nào?”
Sau 1 tiếng đồng hồ tra hỏi, Triệu Xuân đã thành thật khai báo và xác định hắn không nói dối thì Diệp Thiếu Xuyên và Quan Tiểu Hà rời khỏi phòng thẩm vấn, rồi đi hỏi Chu Thanh Sơn.
‘Đạo Ca?
Nghe thấy hai từ này, sắc mặt Chu Thanh Sơn khẽ biến, có chút nghiêm trọng nói:
“Là một tên cầm đầu đám côn đồ, ngày trước hắn làm nghề phá dỡ nhà để kiếm sống, vì đánh chết người nên bị vào tù mấy năm, nghe nói là đi cửa sau để được ra sớm.
Sau khi ra tù lại hợp tác với một đám người mở công ty vận chuyển, công ty bảo vệ, phòng bài và vài quán bar không sạch sẽ cho lắm, cũng khá khét tiếng ở Vân Châu.
Hai người đắc tội với hắn à?”
“Cũng khá khét tiếng?” Quan Tiểu Hà nghe được câu này, cười giễu hỏi: “Đội trưởng Chu, chú nói vậy có nghĩa là “Đạo Ca” này vô cùng lợi hại nhỉ, nếu chúng tôi đắc tội với anh ta thì sao?”
“Người này quan hệ rộng, thủ đoạn lại âm hiểm, cảnh sát chúng tôi điều tra hắn cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn chưa nắm được chứng cứ xác thực, nếu hai người đắc tội với hắn, thì thật sự là hơi khó xử lý rồi!” Chu Thanh Sơn lắc lắc đầu nói.
“Vậy à?”
Quan Tiểu Hà nhếch mép: “Bây giờ không
phải bọn tôi đắc tội với hắn, mà là hắn đắc tội với bọn tôi.
Đội trưởng Chu, Triệu Xuân đã khai ra hết rồi, chính là tên “Đạo Ca” này sai khiến hắn đâm chúng tôi, bây giờ có nhân chứng rồi, lẽ nào cảnh sát các chú vẫn không thể bắt hắn?”
“Triệu Xuân đã khai rồi?” Chu Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Chắc là vẫn chưa được, lúc trước cũng có người khai là Đạo Ca, nhau sau đó đều xảy ra vấn đề, nếu chỉ dựa vào nhân chứng mà muốn bắt hắn thì chắc vẫn chưa thể, vẫn cần thêm bằng chứng nữa mới được.”
“Có nhân chứng rồi mà vẫn chưa thể bắt?” Quan Tiểu Hà đơ luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...