“Cô muốn làm gì thì làm, tôi còn lười phải quản cô đấy, thích uống thì uống, còn không uống thì dẹp đi.
” Diệp Thiếu Xuyên buông ra một câu, sau đó cũng ngồi xuống miệng vẫn còn lầm bẩm: “Tôi cũng muốn uống rượu.
”
Thấy dáng vẻ đó của Diệp Thiếu Xuyên, Quan Tiểu Hà lại càng vui vẻ hơn, nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên kéo tay Tiểu Y chạy ra ngoài: “Tiểu Y, chị dẫn em đi mua Malatang.
”
“Vâng.
”
Tiểu Y vội vàng gật đầu, rồi cũng chạy theo ra ngoài.
“Thật đúng là khó hầu hạ.
”
Quan Tiểu Hà và Tiểu Y đi rồi, Diệp Thiếu Xuyên nhếc miệng một cái, lẩm bẩm nói.
“Ông chủ, lấy cho chúng tôi 30 xiên cật nướng…” Đúng lúc này, một nhóm người đi tới, còn chưạ đi tới qụầy hàng đã nghe thấy giọng rồi, nhìn rất côn đồ.
“ông chủ, vẫn quy tắc cũ, mang hết bia tới đây, hôm nay tôi mời anh em của tôi ăn một bữa no say.
” Diệp Thiếu Xuyên nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, một đám bảy tám người đi vào, nhìn rất giang hồ, không giống người tốt.
“Trương Lực, cậu lại tới à, ngày nào cậu cũng đến chỗ tôi ăn uống như vậy, lại còn không trả tiền, chúng tỏi chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ thôi, cứ như này thì sớm muộn gì cũng phá sản mất.
” Lâm Đại Xuyên vừa tức và bất lực nhìn đám người vừa bước vào.
“Ái chà, ông chủ Lâm gan cũng lớn nhỉ, dám ăn nói như vậy với anh Lực à, có phải thấy anh Lực của bọn này bị thương nên định bắt nạt không?” Một người trong đó cười lạnh nói.
“Ồng chủ Lâm, xem ra là máy tháng này anh thấy phí bảo kê hơi ít nhỉ, ăn của anh có vài xiên thịt nướng mà còn lải nhải, có tin ngày mai tôi cho anh dẹp luôn cái quầy hàng này không hả?” Một tên khác ngông cuồng nói.
Lâm Đại Xuyên nghe thấy lời này, sắc mặt
lại càng thêm tái mét, trên mặt đầy vẻ tức giận nhưng lại không biết phải nói gì, anh ta biết rắt rõ, căn bản không thể nói đạo lý với những kẻ này.
Anh ta và vợ đều bị cho nghỉ việc rồi nên chỉ cỏ thể dựa vào quầy hàng nhỏ này để kiếm chút tiền, nếu không được mở quán nữa, vậy thì đúng là hết đường sống rồi.
Lúc này, vợ anh ta cũng kéo kéo tay áo bảo anh ta đừng nói nữa.
“Haizz…”
Nhìn người vợ vất vả của mình, Lâm Đại Xuyên thầm thỏ’ dài trong lòng, cũng không đôi co với đám người đó nữa, coi như là vứt thịt cho chó ăn đi, tốt hay xấu thì vẫn phải nghe sủa vài tiếng, đúng không?
“Lão Tứ, mày ăn nói kiểu gì với ông chủ Lâm đấy, tối nay tao mời các anh em ăn thịt xiên uống rượu, đã nói là mời thì đương nhiên là phải trả tiền, không trả tiền thì còn gọi gì là mời nữa?” Trương Lực chống gậy bước vào, cười nói.
‘Anh Lực trượng nghĩa.
“Anh Lực uy vũ, chỉ là tên họ Lâm kia lại được tiện nghi rồi.
”
Mấy tên côn đồ đồng thanh hét lớn.
“Được rồi được rồi, đừng có nói nhảm nữa, mau ngồi xuống đi.
” Trương Lực đắc ý phất phất tay, sau đó nói với Lâm Đại Xuyên: “Ồng chủ Lâm, nhớ mang lên cho chúng tôi trước đó, các anh em đều đói cả rồi.
”
Lâm Đại Xuyên thấy Trương Lực ở đó giả vờ ra vẻ đạo mạo, miệng nói còn hay hơn hát, trong lòng bèn thấy buồn nôn, thực sự là lười phải để ý tới hắn.
Mời khách trả tiền, có lần nào mà hắn không nói như vậy, có lần nào thì hắn trả tiền chứ?
“Ây chà, hôm nay cũng đông đấy chứ, anh Lực hết chỗ ngồi rồi.
” Một tên côn đồ nhìn vào trong lều qua ánh đèn vàng mờ ảo, kêu lên một tiếng.
“Ai nói không có chỗ ngồi, ở đây không phải còn hai cái bàn sao? Hai người chúng mày, mau cút qua bên kia đi!” Một tên côn đồ đi vào, hét lên với Diệp Thiếu Xuyên và
Lữ Thanh Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...