Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên dấy lên câu hỏi, thầm nghĩ Lữ Thanh Tuyết chuẩn bị hỏi những câu đó, trong lòng không khỏi thấp thỏm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói: “Buổi trưa, dương khí nặng nhất, rất có lợi cho bệnh của Tiểu Y…”
Bất tri bất giác nói ra thuật ngữ Trung Y, âm thanh của Diệp Thiếu Xuyên cũng đột ngột giảm nhỏ lại, thầm nói mình là đồ ngốc, hoàn dương khí, không biết còn tưởng rằng anh là đạo sĩ coi bói, phần tử giang hồ.
Tuy nhiên, dường như Lữ Thanh Tuyết không để ý đến sự bối rối của anh, cứ như vậy trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Vậy cũng được.
Nếu như vậy, tôi sẽ về nấu sớm.
Ăn xong có thể tới đó luôn.”
Phòng khám nhỏ vắng tanh, để tiết kiệm tiền, Lữ Thanh Tuyết thường mua đồ về nhà thuê tự nấu, sau đó mang đến ăn cùng Diệp Thiếu Xuyên.
“Cũng được, chị Lữ, chắc hôm nay sẽ không có ai nữa.
Chị có muốn đi cùng tôi không?” Diệp Thiếu Xuyên gật đầu, do dự hỏi.
“Tôi đi cùng cậu làm gì?” Lữ Thanh Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, nhưng
trong miệng lại nói: “Tôi đi cũng không giúp được gì….”
(t
Ai nói?
H
Diệp Thiếu Xuyên nhanh chóng ngắt lời cô bằng một giọng điệu nghiêm túc: “Có chị Lữ ở đây, tôi có thể thoải mái một chút, hơn nữa có chị, tôi cũng có thêm lòng tin.
Bây giờ chị là người chống lưng cho tôi, còn có chị Lữ ở đó, tôi không phải sợ gì cả, giống như đêm qua, nếu không có chị ở đó, có lẽ tôi đã sợ đến mức không dám nói câu nào.”
“Cậu còn có cái gì mà không dám nói?” Nhìn Diệp Thiếu Xuyên khôi phục lại nụ cười ba trợn thường này,
Lữ Thanh Tuyết cảm thấy buồn cười, không khỏi nói: “Tôi xem cậu là sợ nói không đủ doạ người đi?”
Thực lòng mà nói, hiện tại Lữ Thanh Tuyết vẫn đang lo lắng, cho dù những lời mà Diệp Thiếu Xuyên nói tối hôm qua không phải là long trời lở đất, nhưng cũng đủ làm cho người chấn động vô cùng.
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng việc tuyên bố chữa khỏi bệnh ung thư não cho Hạ Vũ Y cũng đủ khiến mọi người kinh hãi, chuyện đó còn nói ra được, còn cái gì mà anh không dám nói nữa.
Ha ha, là nhờ có chị Lữ ở đó, tôi cảm
thấy an tâm.
Chị giống như núi lớn, canh giữ trước mặt tôi…” Diệp Thiếu Xuyên đương nhiên biết Lữ Thanh Tuyết có ý gì, cười cười, nhanh chóng nịnh nọt.
Nhìn thấy nụ cười nịnh nọt đó, làm thế nào cũng không kết nối được với dáng vẻ bình tĩnh tĩnh lặng của anh ở bệnh viện tối hôm qua, Lữ Thanh Tuyết thực sự tò mò đến cực điểm, không biết người nào mới là anh thật.
Nhưng cô là một người thông minh, biết rằng có một số điều có thể hỏi và một số điều không nên hỏi, nên mới không có ý định nhúng tay vào, chỉ lắc đầu nói: “Quên đi, đi rồi lỡ phòng khám có ai đến thì sao, cậu nên đi
một mình đi, nếu chiều không có chuyện gì nữa, về sớm một chút.”
“Vậy thì được rồi!” Diệp Thiếu Xuyên biết Lữ Thanh Tuyết rất có chủ kiến, cô đã nói như vậy anh cũng không cưỡng cầu, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, tôi đi mua đồ về phòng nấu ăn đây.”
Nói xong, Lữ Thanh Tuyết bước ra khỏi cửa.
Sau một tiếng rưỡi, Diệp Thiếu Xuyên đã ăn uống no say, sau khi tạm biệt Lữ Thanh Tuyết, lập tức rời khỏi phòng khám, bắt taxi và đi đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố, vẫn là
Lữ Thanh Tuyết đón xe cho, dù sao trên người anh giờ cũng không có nhiều tiền.
Khi mở phòng khám này Lữ Thanh Tuyết không kiếm được nhiều tiền, nên đương nhiên cô cũng sẽ không trả lương cho Diệp Thiếu Xuyên.
“Tiểu Y, hôm nay em cảm thấy thế nào?”
Trong phòng bệnh rộng rãi và sáng sủa, Diệp Thiếu Xuyên bắt gặp hình ảnh Hạ Vũ Y ngồi trên giường ôm gối nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, lúc nhìn thấy anh, mắt cô bé chợt sáng lên.
“Anh Tiểu Diệp, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Khuôn mặt xinh xắn nhưng có phần tái nhợt của Hạ Vũ Y lập tức nở một nụ cười, giống như một đóa hoa huệ mỏng manh, vẻ thanh tú đó trong
nháy mắt hiện ra, lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...