Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương
Phủ thái sư
Võ Mục chằm chằm nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi ưng mâu sắc bén như điện, ít ai có thể chống đỡ được ánh nhìn quá đỗi sắc bén đó nhưng là lần này Võ Mục thái sư của chúng ta lại là kẻ đầu tiên chịu thua, ngài thở dài, thanh âm lạnh nhạt: “ Phượng Nhan, hàng vạn tinh binh của Tây Dã đột ngột xuất hiện biên cương Hoàng Thiên, chuyện này không phải là trùng hợp đi?!”
Lạc Khanh Nhan thong dong uống một ngụm trà, bình thản nhìn Võ Mục, cười tủm tỉm: “ thái sư, sao lại nói vậy?!” Võ Mục có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên bình chân như vại ngồi trước mặt mình, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, quả nhiên không hổ là lão thần ba đời của Hoàng Thiên, ngài nói tiếp: “ mới có ba tháng mà triều đình đã bắt đầu lao xao rồi, dân chúng hỗn loạn, kinh tế trì trệ lại cộng thêm có binh lính Tây Dã như hổ rình mỗi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tất cả sự việc trên lại đồng loạt xuất hiện, nếu như là nói chỉ là sự trùng hợp, ta không tin”
“ Ân?! Cũng có thể là có người gây ra, nhưng tại sao người nghĩ đó là ta?!” Lạc Khanh Nhan tiếp tục vẻ mặt ‘học hỏi’ người lớn nhìn Võ Mục. Võ Mục nhướng mi nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm không ra hỉ giận: “ nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai, Lạc Vân trang chủ – Lạc Khanh Nhan”
Bị Võ thái sư đoán trúng thân phận, Lạc Khanh Nhan cũng không kinh ngạc, cười nhẹ: “ Võ thái sư quả nhiên không hổ là lão thần tam triều Hoàng Thiên a, quả nhiên sáng suốt hơn người”. Thân phận của nàng tuy không phải nàng cố ý giữ bí mật gì nhưng thật ra ít có người biết được chân diện mục của Lạc Vân trang chủ mà thời gian ngắn ngủi như vậy vị thái sư này lại có thể điều tra được, cái này có thể nói là ‘gừng càng già càng cay’ chăng?!
“ Được rồi, việc này cũng không có gì quan trọng, thái sư lần này ngài cho người tìm đến ta không chỉ đơn giản chỉ hỏi mấy việc này chứ?!” Lạc Khanh Nhan nói tiếp. Võ Mục im lặng một lát, lại lên tiếng: “ ta nói, Lạc trang chủ, ngươi làm gì ta không quan tâm nhưng là Võ Mục ta tuyệt đối không thể để cho người ngoài xâm lấn giang sơn Hoàng Thiên”. Đến lúc này thì Lạc Khanh Nhan không hiểu được việc vị thái sư này cho ngươi mời nàng đến thì chẳng khác nào kẻ ngốc. Cười trừ nhìn Võ Mục: “ Võ thái sư, ngài là đang lo lắng khả hãn Tây Dã sẽ nuốt luôn Hoàng Thiên hay là không tin tưởng Lạc Khanh Nhan ta?!”
“ Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng mà là vấn đề dân tộc…” Võ Mục nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan. Ngài dù sao cũng là kẻ sống lâu năm, cũng học cách hiểu thấu được lòng người, thiếu niên này tuy kiệt ngạo bất tuân, tiêu sái không kiềm chế được, cũng là kẻ có dã tâm sâu vô cùng nhưng là tuyệt đối không có hứng thú với Hoàng Thiên, có thể là Hoàng Thiên đối với thiếu niên này quá nhỏ bé cũng có thể thiếu niên này vốn chẳng hứng thú với thiên hạ
“ Về điều này thì ngài yên tâm, không có yêu cầu của ta, tinh binh Tây Dã tuyệt đối không bước vào Hoàng Thiên nửa bước” Lạc Khanh Nhan khẳng định nói. Nàng mượn binh chẳng quá là để ‘hù dọa’ một chút triều đình mục nát Hoàng Thiên mà thôi, gây chiến tranh nàng hoàn toàn không muốn, dù không phải kẻ lương thiện gì nhưng nàng cũng là người tuyệt đối yêu hòa bình nha. ( Dao Dao: điều này thật khó tin à nha >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...