Phù Thần trừng mắt nhìn Thanh Hàm, rồi mới chuyển ánh mắt về phía Phong Như Khuynh.
“Vừa rồi người hấp thụ quá nhiều lực lượng, thiếu chút đã dẫn tới nổ tan xác mà chết.
Quốc Sư là vì cứu người…… nên mới hôn người, giúp người đưa linh lực ra ngoài.
Mẫu thân, Quốc Sư vì cứu người mới làm như vậy, người làm ơn đừng đòi chết đòi sống.”
Nếu nha đầu ngốc Thanh Hàm này đã không cẩn thận lỡ miệng, thì hắn ta…… Đương nhiên cũng không có cách nào giấu giếm.
Hắn chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng, nói lại một lần nữa toàn bộ sự tình vừa rồi của Nam Huyền.
Phong Như Khuynh ngẩn người.
Vừa rồi không phải nàng……đang nằm mơ sao?
Thật sự Quốc Sư đã……
Ngón tay thon dài của thiếu nữ khẽ vuốt quá môi, dường như bên trên còn lưu lại độ ấm của nam nhân.
Trong mắt nàng mang theo tiếc hận, nếu như…… Nếu như lúc ấy nàng không ngất xỉu thì tốt biết mấy.
Cố tình lúc đó nàng lại hôn mê, không có cách nào nhấm nháp tư vị của Quốc Sư.
Phù Thần khẩn trương nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh, đặc biệt là đến lúc nhìn thấy Phong Như Khuynh nhíu chặt mày, trái tim hắn ta thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.
Không phải là…… Mẫu thân thật sự muốn đi tìm chết chứ?
“Đáng tiếc,” Phong Như Khuynh khẽ thở dài một tiếng, “Đó là lần đầu tiên ta và Quốc Sư tiếp xúc khoảng cách gần như thế, vậy mf ta lại hôn me giữa chừng.
Ta thật sự rất muốn biết…… Quốc Sư vốn thanh lãnh cấm dục như thế, lúc đó sẽ có biểu tình ra sao……”
Thực ra Phong Như Khuynh cũng có thể tưởng tượng được.
Nam Huyền vĩnh viễn đều là vân đạm phong khinh như vậy.
Cho dù là hôn môi nàng thì có khả năng vẫn bình đạm từ tốn trước sau như một, sẽ không xuất hiện biểu cảm dư thừa.
Phù Thần: “……”
Này…… hình như không giống trong tưởng tượng của hắn ta lắm?
“Thần Nhi?” Phong Như Khuynh bò dậy từ đám lá rụng, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên đang hôn mê ở phía sau nàng.
Vả người thiếu niên đó bị nhuộm đỏ bởi máu, giống như rơi vào giữa bể máu.
Sắc mặt nàng thoáng chốc trắng xanh, trái tim như bị ai đó đánh một nhịp.
Nàng nắm chặt lòng ngực đang nhói lên từng cơn, chạy như bay về phía Tần Thần.
“Phù Thần, Thanh Hàm, chuyện của Thần Nhi là sao?”
Vì sao nàng chỉ là vừa hôn mê tỉnh lại, Thần Nhi đã bị thương nghiêm trọng như vậy……
“Mẫu thân,” Thanh Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, “Phù Thần ca ca đã nói, vừa rồi lực lượng trong cơ thể người quá nhiều, không thể hấp thu, suýt nữa đã nổ tan xác.
Lúc trước khi phụ thân tới, là nhân loại này hấp thụ lực lượng ra giúp người, sau đó hắn biến thành như vậy.”
“A, đúng rồi, vốn dĩ Phù Thần ca ca là chỉ tính để hắn hấp thụ một chút thôi, ai biết hắn không chịu buông tay.
Ta kéo thế nào cũng không đi, nếu không cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Thanh Hàm sợ Phong Như Khuynh sẽ hiểu lầm Phù Thần, vội vàng giải thích giúp Phù Thần một chút.
Trong lòng Phong Như Khuynh càng co rút đau đớn hơn.
Sao nàng có thể không rõ, Thần Nhi vì cứu nàng, mới biến thành như vậy.
Hơn nữa…… Thần Nhi chỉ hấp thu một phần nhỏ đã biến thành như thế, vậy Quốc Sư thì sao? Có phải hắn càng nghiêm trọng hơn hay không?
“Phù Thần, lúc ấy Quốc Sư có bị thương không?”
Trong mắt Phù Thần hiện lên nghi hoặc: “Theo lý thuyết, trừ người ra, những người khác đều không có cách nào hấp thụ được lực lượng này.
Nhưng khi hắn rời đi, trông có vẻ vẫn ổn, dường như không bị thương……”
Đôi mắt Phong Như Khuynh âm trầm.
Trông có vẻ ổn không có nghĩa là không bị thương……
Từ trước đến nay, tên Quốc Sư kia đều có thể dễ dàng giấu đi mọi cảm xúc.
Cho dù hắn có bị thương, cũng không có khả năng để người khác phát hiện ra.
“Trước đây lúc chữa trị cho hổ con, ta còn để lại một ít linh dược.
Trước tiên cho Thần Nhi uống xong đã, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”
Nàng mau chóng trở về hoàng cung, xác định Quốc Sư không sao, mới có thể yên tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...