Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Linh thú công thành?
Sau khi cư dân ở cửa thành nghe bốn chữ như thế, sắc mặt đều thay đổi.
Cao thủ bên trong hoàng thành cũng không thiếu, hiếm khi có linh thú sẽ tìm chết đến công thành như thế, nhưng cho dù như vậy, chờ các cao thủ đến, tất nhiên người bên trong thành đã sớm chết một đống rồi.
“Chúng ta đi mau!”
Khuôn mặt của Lâm Nguyệt Ảnh khẽ biến, nàng nắm tay Đại Nhi xoay người muốn rời đi.
Ai ngờ Đại Nhi nhanh chóng tránh thoát tay của nàng ta, chạy ra ngoài cửa thành.
“Đại Nhi!”
Lâm Nguyệt Ảnh sợ hãi hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh đều chảy ra, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, bỏ lại một câu: “Các ngươi mau đi bẩm báo với người của phủ tướng quân, ta đi tìm Đại Nhi.”
Dù sao Đại Nhi cũng rất yếu, tốc độ cũng không phải rất nhanh, Lâm Nguyệt Ảnh vài bước đã đuổi kịp nàng, đang muốn dẫn nàng rời khỏi chỗ này, Chỉ là… Sau khi nàng thấy rõ những bóng dáng ở trong gió cát đó, tròng mắt của nàng đột nhiên co rụt lại…
Đi ở đằng trước rõ ràng là một con sói tuyết trắng, bước chân của nó cao ngạo lại ưu nhã, trong mắt lang âm trầm đầy khinh thường với những nhân loại này.
Ngồi trên lưng sói chính là một thiếu nữ, cơ thể của nàng mập mạp, đoán chừng khoảng hai trăm cân, nhưng làn da của nàng trắng như tuyết, trắng nõn non mềm.
Phía sau Tuyết Lang và thiếu nữ, có đủ loại kiểu dáng linh thú theo sát.
Hoa Báo, Phi Ưng, Hồng Hồ, Sư Thứu, Tử Điện Điêu, còn có một … Đại Địa Chi Hùng?
“Kia… Chính là Đại Địa Chi Hùng tam giai? Hình như Đại Địa Chi Hùng này là thú vương bên ngoài rừng Linh Thú, lúc trước ta từng so chiêu qua với nó, bị nó ép đến rất thảm, vì sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người bên trong thành bắt đi thê tử của nó? Nên nó đến công thành?”
“Từ từ… Các ngươi có cảm thấy mập mạp ngồi ở trên lưng sói kia lớn lên rất quen mặt hay không?”
“Kia… Kia hình như là công chúa Phong Như Khuynh?”
Người xung quanh cũng đều phản ứng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ kia dẫn theo một đám linh thú bước vào cửa thành.
Các tướng sĩ thủ vệ đều không thể phản ứng kịp, đặc biệt là khi nhìn thấy Phong Như Khuynh đi vào, ai cũng không dám ngăn cản, vẫn luôn ngơ ngác nhìn theo nàng tiến vào trong thành…
“A…”
Sau khi đi vào cửa thành, Phong Như Khuynh có chút ngây ngẩn cả người.
Hôm nay… Hình như người ở cửa thành có chút nhiều? Hơn nữa có mấy khuôn mặt quen thuộc, giờ phút này tất cả mọi người nhìn nàng không chớp mắt, khiến nàng có chút không thể thích ứng.
“Sao các ngươi lại ở đây?”
Nàng đập vào hông Tuyết Lang, đi về phía đám người Lâm Nguyệt Ảnh.
Mà những người khác ban đầu định đến phủ tướng quân thông báo, cũng đều dừng chân lại.
Trên đường phố yên lặng một mảnh, yên
//