Quay đầu lại nhìn Vũ Văn Hách Tể, từ lúc bị Lý Đông Hải vừa dỗ vừa lừa đuổi về vương phủ, cả người tựa như choáng váng. Khuôn mặt xinh đẹp vu vơ ngây ngốc tươi cười, gia đinh, nha hoàn trong phủ cứ như thấy quỷ, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm y. Vũ Văn Hách Tể một chút cũng không có phát hiện, một đường nhẹ bẫng trở lại phòng ngủ của mình.
Vương Phúc đi đến trước mặt y, hỏi y cơm chiều muốn ăn cái gì, chờ nửa ngày mà vương gia nhà lão cũng không có lấy một phản ứng, trừ cười vẫn là cười, tựa như ma nhập. Lão nhát gan tâm cẩn thận kéo kéo tay áo Vũ Văn Hách Tể, y vẫn là không có phản ứng. Bất đắc dĩ, Vương Phúc phải ghé vào lỗ tai y kêu to: “Hoàng ~~~ thượng ~~~ giá ~~~ lâm ~~~”
Vừa gọi nhẩm tính đem Vũ Văn Hách Tể kéo về hiện thực. Y vừa nghe Hoàng thượng tới, nặng nề từ trên giường vọt xuống dưới, thiếu chút nữa đập mặt xuống sàn.
“Vương gia! Ngài cẩn thận nha! Suýt nữa là té ngã rồi!”
Hồi thần, xem xem bốn phía, chỗ nào có bóng dáng Hoàng thượng? Vũ Văn Hách Tể buồn bực chỉ trích Vương Phúc: “Lá gan to a? Có phải lần sau liền muốn giả truyền thánh chỉ không?”
“Ai nha, chủ tử ai, ngài trở về đến bây giờ đã nửa canh giờ, vào cửa liền ngây ngô cười đến lúc này, gọi ngài làm sao cũng không phản ứng, nô tài cả gan mới kêu một tiếng như thế, cuối cùng mới đánh thức được ngài.”
Nguyên lai trở về đã nửa canh giờ. Y chỉ nhớ rõ cá mập hôn y, còn ôn nhu đưa y về nhà, thời điểm rất nhanh nhanh đã đến vương phủ, bên trong hẻm nhỏ yên lặng lại hôn y một lần, cũng chẳng biết làm sao trở về phòng nữa.
[Ape : thặc đáng eo~~~ Cái này gọi là hôn tạm biệt nà, cơ mà trong ngõ nhỏ lén lén lút lút ‘mi mi’ nhau, thặc cư tê ❤ ❤ ❤ tym bay]
Nhìn y lại muốn suy nghĩ vẩn vơ, Vương Phúc đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của y: “Chủ tử, ngươi gặp phải chuyện gì tốt à?”
Bị Vương Phúc nhìn thấu, Vũ Văn Hách Tể không tự giác ho nhẹ một tiếng, giả đứng đắn giáo huấn lão: “Làm sao, ngươi là mật thám a? Ta mỗi lần làm cái gì còn phải đều hội báo cho ngươi?”
Vương Phúc cúi đầu khom lưng chịu tội, nghĩ rằng trừ Lý đại phu giống con cá mập kia, còn có ai có thể khiến ngài hạnh phúc như vậy? Lại hỏi một lần nữa cơm chiều muốn ăn gì, Vũ Văn Hách Tể tùy tiện nói vài tên món ăn liền đem Vương Phúc đuổi đi. Vương Phúc đóng lại cửa phòng, Vũ Văn Hách Tể rốt cuộc kiềm chế không được, một chút nhảy đến trên giường, ôm chăn lăn lăn.
[Ape : thẹn thùng khi iu a~~~ Cư tê quạ ~~^o^~~]
Cá mập hôn y, cá mập còn ôm y, chính mình chờ lâu như vậy cuối cùng chờ đến ngày này, chứng tỏ một điều, trong lòng cá mập có y, để ý y, có thể khiến y mất hứng sao? Trong lòng ngọt tư tư giống ăn mật, vẫn còn cảm giác cùng cá mập hôn môi, có chút tê tê dại dại, trái tim giống như bị người dùng búa gõ gõ, mặt mình lúc ấy nhất định thực đỏ! Thật sự là mắc cỡ chết người!!
Trạng thái như vậy vẫn liên tục đến khi Vũ Văn Hách Tể dùng xong cơm chiều, thời điểm khi y ngâm mình ở trong thùng tắm tắm rửa mới nhớ tới chuyện Lý Đông Hải ngày mai muốn rời đi y, đi Tây Vực. Vừa nghĩ đến này, tâm tình sung sướng lúc trước một chút rơi đáy giếng, sự chênh lệch khiến y dị thường khó chịu, tim đập nhanh đến mức chỉ muốn khóc thôi.
Y thật sự rất muốn cùng Lý Đông Hải cùng nhau đi, không muốn cùng hắn tách ra, thế nhưng mình lại đáp ứng cá mập nhất định ngoan ngoãn chờ ở kinh thành, y không muốn Lý Đông Hải cho rằng y là tiểu nhân không xem trọng lời hứa. Tư tưởng trong đầu quánh nhau nửa ngày, cuối cùng y cũng nghĩ ra biện pháp!
Y không thể đi theo, có thể tìm người lén đi theo nha! Như vậy không phải có thể thời khắc biết được cá mập đi đâu sao? Y nhanh chóng bò ra thùng tắm, tùy ý mặc quần áo, liền kêu Vương Phúc tiến vào.
“Ngươi đi tìm một đội thân thủ tốt, ảnh vệ giỏi về theo dõi, sai bọn họ ngày mai theo cá mập đi Tây Vực. Nhớ rõ không được để hắn phát hiện, nếu có nguy hiểm phải âm thầm bảo hộ hắn.”
“Phải phải…… Cái gì? Lý đại phu muốn đi Tây Vực?”
“Ân, hắn ngày mai sẽ lên đường, ta không thể đi theo, cho nên ngươi nhất định phải chọn lựa ảnh vệ tốt nhất đi bảo hộ hắn, nghe được không?”
Vương Phúc nghe y phân phó, còn có chút buồn bực. Y biết chủ tử tính tình tùy hứng, không lớn khóc đại náo muốn đi cùng là không có khả năng! Lý đại phu thực giỏi, có thể khiến y ngoan ngoãn lưu lại, quả nhiên là lợi hại.
“Chủ tử, lần này phái ảnh vệ đi bao lâu nha? Còn có, bọn họ trên đường dùng lộ phí làm sao kết toán*?”
[*: nguyên bản hết đấy, đừng nói ta dùng ngôn ngữ hiện đại~]
“Vẫn theo, nói…… là bổn vương gia phái hắn ra ngoài làm việc, nhất định phải trọng hắn. Bạc nha, trừ bổng lộc bọn họ, xe ngựa ăn ở tất cả đều tính vào ta, lại thưởng mỗi người năm mươi lượng bạc.”
Hước, này thật sự là khó tin, quả nhiên Lý đại phu không phải phàm nhân! Vương Phúc đáp ứng yêu cầu của Vũ Văn Hách Tể, suốt đêm chuẩn bị.
Vương Phúc chọn lựa ban ảnh vệ này, võ công không phải tốt nhất, nhưng khinh công cùng công phu theo dõi là cao nhất. Bọn họ nhận được nhiệm vụ liền đến Tề Phương đường, chia ra các nơi chờ đợi Lý Đông Hải sáng mai khởi hành. Chỉ thấy đại phu cao tráng khôi ngô kia trời chưa sáng liền ra cửa, bọn họ nhanh chóng bám theo, phát hiện càng chạy càng không đúng, Tây Vực hẳn là hướng tây đi, này Lý đại phu làm sao hướng nam đi?
Nghĩ rằng có thể là muốn đi địa phương khác, bọn họ tiếp tục theo. Theo mười ngày, bọn họ mới khẳng định, Lý đại phu không phải muốn đi Tây Vực, hắn là muốn đi phương Nam.
Thủ lĩnh ảnh vệ sai thủ hạ dùng bồ câu đưa tin cho Vũ Văn Hách Tể, nói cho y biết Lý Đông Hải kỳ thật là đi phương Nam, mục đích cũng không rõ ràng. Khi Vũ Văn Hách Tể thu được tin tức của hắn, y sợ ngây người. Cá mập đáng ghét thế nhưng lừa y!! Y căn bản không có đi Tây Vực!!
Vũ Văn Hách Tể nhất thời nổi trận lôi đình, khí huyết dâng trào muốn đem mười tám đời tổ tông nhà Lý Đông Hải ra thăm hỏi, bắt Vương Phúc thu thập hành lý, y muốn chính mình đi theo dõi Lý Đông Hải!
“Chủ tử a, ngài không phải đáp ứng Lý đại phu ở kinh thành hảo hảo chờ sao? Làm sao lại muốn đi theo?”
“Phi! Đi con mẹ nó! Dám gạt ta! Ta phải đi xem hắn!!! Hắn nhất định là đi phía nam tìm mĩ nữ! Còn nói là vì ta đi tìm phương thuốc chữa mộng du? Đi hắn đi!! Vương Phúc! Nhanh chóng thu thập bao phục cho ta!!!”
Nghe y ồn ào như thế, Vương Phúc hiểu ra. Đi phương Nam là đến Miêu Cương, Lý Đông Hải nhất định là đi Miêu Cương tìm phương thuốc năm đó hại chết Hoàng quý phi! Rồi mới lại nghĩ tìm ra biện pháp trị liệu vương gia! Nhất định là như vậy! Địa vị Lý Đông Hải trong lòng Vương Phúc lại cao một bước, lão nhất định phải ngăn tiểu chủ tử táo bạo lại này, đừng làm cho hắn đi mà còn thêm phiền.
“Chủ tử a, ngài yên lặng một chút đi, ngài thân thể yếu đuối, làm sao chống chọi được đường dài mệt nhọc? Lại nói, Lý đại phu lừa ngài nhất định là vì muốn tốt cho ngài, ngài không muốn cho hắn đi chỉ thêm rối loạn mà thôi.”
“Ngươi làm sao biết hắn tốt với ta?!”
Hai tròng mắt Vương Phúc chuyển chuyển, thuận miệng nói dối: “Ta nghe nói, phía nam có đại phu chuyên môn trị liệu mộng du, Lý đại phu nhất định là đi tìm người kia vì ngài muốn mà tìm ra phương thuốc.”
Vũ Văn Hách Tể không tin, khi dễ y là hài tử ba tuổi sao? Vì sao phải lừa y đi Tây Vực chứ?
“Ít nói nhảm! Hắn nhất định là đi câu tam đáp tứ đi! Bằng không vì sao phải gạt ta đi Tây Vực?!”
“Hắn nhất định là sợ ngài vụng trộm đi theo cho nên mới nói như thế. Ngài tưởng tượng xem, nếu ngài lén theo đi, hắn thật sự đi hướng tây, ngài nhất định sẽ theo hắn, nhưng hắn đi hướng nam, ngài đuổi không kịp hắn tự nhiên sẽ trở lại kinh thành. Lý đại phu cũng là vì ngài suy nghĩ, cho nên mới lừa gạt ngài.”
Nửa tin nửa ngờ nhìn nhìn Vương Phúc, lão nói cũng có đạo lý, nếu y một đường cùng đi ra ngoài không thấy bóng dáng của cá mập, nhất định sẽ có cảm giác kỳ quái, khẳng định sẽ trở lại kinh thành. Nhưng Vương Phúc thoạt nhìn như là có chuyện giấu diếm y, chẳng lẽ cá mập cùng lão lén nói cái gì?
“Vương Phúc, nói thực mau! Ngươi đến cùng biết cái gì? Nhanh chóng khai ra!”
“Ai nha! cChủ tử a! Lão nô không biết a! Lão nô là thay ngài phân tích, vạn nhất ngài thật sự đuổi theo tìm Lý đại phu, hắn nhất định sẽ sinh khí, ngài không phải càng khó khăn hơn sao?”
Nói là, y sợ nhất cá mập sinh khí, hắn trừng mắt chân liền nhuyễn, càng sẽ không để ý đến y! Tuyệt đối không thể chọc hắn sinh khí. Nhớ đến điều này, Vũ Văn Hách Tể cuối cùng là dẹp đi ý niệm muốn tự mình ra ngoài. Y gửi thư cho nhóm ảnh vệ, muốn bọn họ điều tra chi tiết mọi thứ, hắn gặp người nào, xảy ra chuyện gì. Nhất là nữ nhân xinh đẹp! Diện mạo, niên kỉ, gia thế cái gì cũng phải báo toàn bộ cho y biết!
Nhóm ảnh vệ thu được hồi âm, một đám mắt to trừng mắt nhỏ không rõ là chuyện gì, chủ tử đến cùng muốn làm cái gì với đại phu a? Làm sao còn muốn chú ý ngay cả chuyện hắn tiếp xúc với nữ nhân? Tuy rằng không rõ tình hình, thế nhưng lời chủ tử nói chính là mệnh lệnh, nhóm ảnh vệ nhanh chóng mua bút mực, một đường đi phương Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...