Màn đêm dài đằng đẵng nhưng lại rất chóng qua đi, khi cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng chiếu rọi vào bên trong, thắp sáng cõi địa ngục tối tăm.
Vân Minh với thân xác của Hạ Tâm đang chật vật nằm dưới sàn đất lạnh, thân thể mảnh khảnh trần trụi đến đáng thương, trên người cậu nhơ nhớp những thứ dịch trắng đục đầy bẩn thiểu.
Tuy đã ngất nhưng cậu vẫn sợ hãi co người lại, mày cau chặt đầy cảnh giác, có lẽ đêm qua chính là một đêm kinh hãi mà cậu không thể nào xoá ra khỏi kí ức.
Phó Thái thở dài, tuy Mạc Khải Quân không cho anh ta quan tâm đến cậu, để mặc cậu sống chết, nhưng không hiểu sao anh ta lại có chút thương ngại cho loại người này.
Anh ta dùng áo khoác đắp lên cơ thể lạnh lẽo cậu, che đi những chỗ cần che, ngao ngán lắc đầu: "Vốn dĩ có thể sống một đời an nhiên, không lo, không nghĩ, tội gì phải đưa mình vào bước đường cùng chứ?"
"Rầm!"
Cánh cửa lại một lần nữa khép lại, ánh sáng biến mất chỉ còn lại bóng tối mịt mù.
Thân ảnh cậu khẽ run lên, dường như gặp phải ác mộng, nước mắt chảy ra nóng hổi: "Đừng... tránh xa tôi ra... đừng!"
...
Ở Mạc thị, Mạc Khải Quân đang xử lí công vụ trên máy tính, thi thoảng anh lại nhìn sang tấm ảnh của Vân Minh đặt trên bàn làm việc, tựa như cậu đang ở bên cạnh anh, mỉm cười với anh.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Khải Quân lạnh giọng: "Vào đi!"
Phó Thái chậm rãi bước vào, anh ra đến để thông báo tình hình của cậu: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
Anh không có vẻ gì là gấp gáp, nâng ly cà phê lên uống một ngụm: "Tùy cậu."
"Vậy thì tôi sẽ nói tin xấu trước, sau một đêm bị cậu cho người hành hạ, cậu ta vẫn chưa chết. Còn tin tốt là, cậu ta có vẻ không ổn rồi." Phó Thái nói như nói, rõ ràng là cố tình chọc cho Mạc Khải Quân tức giận. . Đam Mỹ Hài
Anh cau mày nhìn anh ta, trong ánh mắt hiện lên tia sấm chớp: "Cứ mặc kệ cậu ta, cậu nói với tôi những thứ này làm gì? Sợ tôi còn chưa đủ phiền sao?"
"Không phải cậu muốn tôi canh chừng cậu ta sao? Tôi chỉ làm đúng chức trách của tôi thôi. Hơn nữa, cậu muốn cậu ta sống nhưng cũng muốn cậu ta phải chết, như vậy cũng làm khó tôi quá rồi. Lỡ đâu cậu ta thật sự chết rồi, không phải người bị liên lụy sẽ là tôi à?" Phó Thái nhún vai rồi lại nói: "Tốt nhất cậu vẫn nên tự mình đi xem đi thì hơn."
Mạc Khải Quân cười nhạt, hoàn toàn không để tâm đến sự sống chết của cậu: "Không vội, dù sao cậu ta cũng không thể bị chơi chết được."
Phó Thái không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy Mạc Khải Quân có chút biến thái. Trước kia khi Liêu Vân Minh còn sống anh không phải là bộ dạng này, cảm giác như đêm đông cũng có thể là mùa xuân, còn hiện tại... nói ác thì cũng không phải ác nhưng lại quá nhẫn tâm, hoàn toàn bị thù hận vây hãm, không thể tự giải thoát cho bản thân.
"Còn việc gì nữa sao?" Anh nhướng mày nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Phó Thái.
Phó Thái bị anh gọi nên có chút giật mình, nhanh chóng hồi phục lại trạng thái, nở nụ cười gượng gạo: "Không có gì, tôi đi ngay đi."
Anh tay quay người bỏ đi nhưng đến cánh cửa thì lại bất giác ngoảnh đầu, nghiêm túc nói: "Cuộc đời của Vân Minh đã dừng lại nhưng cậu thì khác, cậu vẫn phải sống tiếp. Đừng quá gắt gao với bản thân, đó không phải lỗi của cậu."
"Cạch!"
Nói xong Phó Thái liền rời đi.
trong không gian trầm lắng, Mạc Khải Quân không giấu được cảm xúc của mình, anh cười khổ, nét mặt vặn vẹo, chạm cào gương mặt nhỏ bé trong ảnh.
Thật ra Phó Thái nói không hề sai, anh hận Liêu Hạ Tâm nhưng lại càng hận bản thân mình hơn. Nếu anh có thể bảo vệ tốt cho cậu thì cậu ta làm gì có cơ hội hãm hại cậu, giết chết cậu? Tất cả cũng là do anh quá sơ suất, đáng lẽ ra anh nên chấm dứt việc này ngay từ đầu, không nên mềm lòng mà vô tình cho cậu ta hi vọng, để rồi... mất đi người mà mình yêu mãi mãi.
"Vân Minh... là em dạy anh phải biết bao dung, phải có lòng vị tha, nhưng mà lần này... anh làm không được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...