Sáng hôm sau, khi trên đường đến công ti, Mạc Khải Quân đã trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe rất lâu, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Phó Thái nhìn thấy anh trong gương chiếu hậu, cảm thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, có lẽ tối qua lại mất ngủ nên anh ta không tiện lên tiếng.
Chợt, Mạc Khải Quân cất giọng trầm bổng, có hơi u sầu: "Liệu trên đời này có chuyện hoán đổi linh hồn không? Sẽ có cái gọi là... phép màu?".
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Trước giờ anh chưa bao giờ tin vào những thứ này, thậm chí còn chưa từng lễ bái thần phật, quỳ gối cầu khẩn trước bất kì vị thần tiên nào. Anh cho rằng những tín ngưỡng đó vô cùng hoang đường, loại người như anh sẽ không ngu muội tin vào những thứ không có thật. Bởi vì anh chỉ tin vào những thứ trước mắt, những gì anh nhìn thấy, nghe thấy, sờ được, chạm được chứ không phải là những thứ mông lung không nằm trong tầm tay.
Nhưng sau sự việc tối qua, những lời mà Hạ Tâm nói với anh khiến anh muốn tin cũng khó mà không tin cũng không được, cứ mơ mơ hồ hồ. Rõ ràng cậu là Liêu Hạ Tâm nhưng lại nói bản thân là Vân Minh, còn mang dáng vẻ của Vân Minh, biết những chuyện giữa anh với Vân Minh. Thật hư lẫn lộn, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Mạc Khải Quân đã nhiều lần tự hỏi rằng, cậu thật sự là Vân Minh?
Có lẽ nhiều người cho rằng câu trả lời đang nằm trơ trơ trước mắt, Hạ Tâm làm sao có thể là Vân Minh, cậu chỉ đang muốn lừa gạt anh, khiến anh mềm lòng, khiến anh không thể ra tay dứt khoát, sau cùng, bị cậu vắt mũi khi nào cũng không biết.
Cơ mà câu trả lời đó không khiến cho anh cảm thấy hài lòng, nó hoàn toàn không làm vơi đi được thứ cảm xúc kì lạ trong lòng anh, nặng nề và mơ hồ.
Rõ ràng là anh muốn hành hạ cậu, để cậu sống trong địa ngục, căm hận cậu đến thấu xương, nhưng đến thời khắc chiếc kệ sách sắp ngã xuống trái tim anh lại dâng trào lên cảm giác không nỡ, không khống chế được mà lao đến bảo vệ cậu, không màng tất cả.
Phải chăng, anh đã ngầm xác định Liêu Hạ Tâm là Vân Minh?
Chính anh cũng không biết, vì vậy anh mới muốn hỏi thử Phó Thái và về việc này, mong tìm được câu trả lời thoả đáng.
Nhưng có lẽ Phó Thái đã khiến anh phải thất vọng, anh ta nói: "Tôi chỉ tin vào khoa học, không có căn cứ, tôi sẽ không tin. Hơn nữa, nếu trên đời này thật sự có cái gọi là hoán đổi linh hồn, vậy... không phải thế giới sẽ loạn lên hết sao?"
Mạc Khải Quân trầm ngâm không nói, mày vẫn nhíu chặt, một lát sau mới lên tiếng: "Thật sự... không đáng tin đến vậy?"
"Không lẽ cậu đang mong rằng Liêu Hạ Tâm chính là Liêu Vân Minh?" Phó Thái chơi với anh cũng khá lâu, đột nhiên anh lại hỏi câu bất thường như vậy nên anh ta liền nhận ra tâm tư của anh.
Mạc Khải Quân cảm thấy có chút mất mặt, lập tức chối: "Không có, chỉ là tò mò thôi."
Phó Thái cười như không cười, không muốn vạch trần, anh ta lại nói: "Quả thật... rất giống! Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi. Hơn nữa Liêu Hạ Tâm từ nhỏ đã cùng Vân Minh lớn lên bên nhau, 15 năm, còn dài hơn cậu ấy ở bên cậu, cậu ta hiểu được thói quen, tính cách của cậu ấy cũng là chuyện thường tình thôi."
Nghĩ kĩ lại Phó Thái nói rất có lí, còn những lời nói tối qua của Hạ Tâm có lẽ cũng là do Vân Minh vô tình tiết lộ nên cậu ta mới biết được.
Nói chung, anh sẽ không để cậu lừa nữa, anh sẽ khiến cậu phải lòi mặt chuột ra. Anh không tin, cậu ngụy trang giỏi đến mức không chút sơ hở.
Chợt, Phó Thái nhớ ra gì đó nên gấp gáp nói: "Phải rồi, hôm qua tôi định báo cáo cho cậu một việc mà quên mất. Lưu Vĩnh, trở về rồi."
Mạc Khải Quân nheo mắt: "Lưu Vĩnh? Không phải năm đó anh ấy nói muốn lập nghiệp ở nước ngoài sao?"
"Không biết nữa, có lẽ là anh ấy muốn trở để phụ giúp cho công ti cũng nên. Nhà họ Lưu gần đây... có chút sa sút rồi." Phó Dương nói.
Lưu Vĩnh, thật ra người này là anh họ của Mạc Khải Quân, hai gia đình Lưu - Mạc trước đây vô cùng thân thiết, họ lớn lên từ nhỏ bên nhau.
Nhưng không biết tại sao sau đó nhà họ Lưu lại cấu kết cùng đối thủ cạnh tranh của Mạc thị nhằm mưu đồ bất chính, sau vụ việc lần đó Mạc thị bị tổn thất, quan hệ giữa hai nhà Lưu - Mạc cũng bất hoà.
Nhưng khi đó Mạc Khải Quân và Lưu Vĩnh vẫn còn là trẻ con không hiểu chuyện, lại học chung trường với nhau nên không hề bị quan hệ của hai nhà làm ảnh hưởng.
Có điều, không lâu sau, nói chính xác là sau khi học xong cấp ba, Lưu Vĩnh ra nước ngoài du học, liên lạc được một thời gian thì không có tin tức nữa, tính đến nay, có lẽ cũng qua 6 năm rồi, mà khoảng thời gian 6 năm này cũng là khoảng thời gian hạnh phúc của anh và Vân Minh.
Mạc Khải Quân thở dài: "Về rồi cũng tốt, cuối cùng cũng có thể cùng anh ấy so tài."
Mọi thứ giờ đã không còn như xưa, hai chàng thiếu niên năm đó cũng không còn, chỉ có đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...