Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Tuy Mạc Khải Quân đã khẳng định rằng anh không hề lo lắng cho cậu cũng không phải vì Phó Dương quan tâm đến cậu quá mức mà tức giận, nhưng không hiểu vì sao ngọn lửa trong lòng của anh vẫn không thể nào dập tức mà càng bùng cháy lên dữ dội.

Anh lao vào phòng của cậu, hất tấm chăn mỏng manh của cậu sang một bên, đồng thời kéo cổ áo của cậu, ép cậu phải tỉnh táo nhìn anh: "Liêu Hạ Tâm, cậu tỉnh lại cho tôi!!!"

Cậu bị anh làm đau mà tỉnh lại từ cơn mơ hồ, đôi mắt hơi đỏ, dường như là cậu đã mơ thấy ác mộng nhưng bị anh kéo về thực tại... cũng tàn khốc không khác gì trong mơ.

"Khải..." Cậu định gọi tên anh nhưng chợt nhớ ra sẽ khiến cho anh tức giận nên không gọi, bờ môi mím chặt, không biết nên xứng hô thế nào thì anh mới không nổi nóng.

"Liêu Hạ Tâm, cậu giỏi lắm! Không chỉ giả vờ trước mặt tôi mà còn tỏ ra đáng thương trước mặt Phó Dương, cậu cho rằng cậu ta có thể cứu được cậu sao? Hả?" Anh gằn giọng, ánh mắt như quỷ dữ.

Cậu còn chưa kịp hiểu lời anh nói thì anh đã buông tay ra, lưng cậu bị va chạm với giường bằng gỗ, vô cùng đau đớn: "Ư!"

"Cậu đừng mơ, không ai có thể cứu được cậu đâu, cậu chỉ có con đường duy nhất, đó chính là, chết!" Anh nhấn mạnh từ "chết", anh muốn cậu biết rõ, cậu không thể thoát khỏi bàn tay anh. Nhưng mà... cậu vốn dĩ không hề có ý định chạy trốn, cũng không muốn nhờ người khác đưa cậu đi khỏi đây. Cậu đi rồi thì anh phải làm sao? Cậu thật sự không nỡ.

Cậu mỉm cười, đôi mắt long lanh vì nước mắt.

Anh cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu, thịnh nộ bóp cằm cậu: "Cậu cười gì hả? Muốn chết sao?"


Cậu cười khúc khích vậy mà nước mắt lại rơi lã chã, từng giọt nước mắt nóng hổi lại rớt xuống tay anh, cậu thều thào, đến nói cũng khó khăn: "Em cười vì người đàn ông của em thật ngốc, sao anh có thể vì cái chết của em mà biến thành bộ dạng như vậy chứ?"

Mạc Khải Quân tức giận đến rung người, cánh tay chằng chịt gân xanh, ánh mắt nhìn cậu lại thêm vạn phần lạnh lẽo, anh hất cậu xuống khỏi giường, đồng thời quát: "Ai là người đàn ông của cậu?"

Cậu đau đến mức mặt mày nhăn nhó khó coi, không còn sức để ngồi dậy, hơn thở hổn hển, nóng hổi, cậu quả thật vẫn chưa hết sốt. Nếu cứ tiếp tục bị anh hành hạ như vậy, có lẽ đúng như lời Phó Dương nói, cậu sẽ chết.

Nhưng mà một người đã từng trải qua sinh tử như cậu sẽ sợ chết sao? Đương nhiên là không. Cậu chỉ sợ... cậu đi rồi sẽ không còn ai bên cạnh anh, lo lắng cho anh, hơn nữa... cậu sẽ mãi mãi không được nhìn thấy anh, nhìn thấy người đàn ông mà cậu yêu nhất.

Trước mắt cậu như có một màn sương mờ ảo, cậu muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt anh nhưng lại với không tới, gần ngay trước mắt vậy mà lại xa xôi tận chân trời.

Cậu khẽ giọng, cũng không biết anh có nghe thấy không: "Mạc Khải Quân, em là Liêu Vân Minh, là vợ chưa cưới của anh." Cậu lại nói: "Anh từng nói... đến mùa thu, anh sẽ đưa em đến Canada, ngắm lá phong đỏ. Anh còn nói lá phong đỏ tượng trưng cho mong muốn có được tình yêu, hạnh phúc, được cùng người mình yêu sống bên nhau đến trọn đời. Bây giờ đã vào thu rồi, không biết anh còn nhớ không?"

Mạc Khải Quân giật mình bởi lời nói của cậu, đây vốn dĩ là ước hẹn giữa anh và Vân Minh, sao anh có thể không nhớ? Anh còn nhớ, Vân Minh vô cùng trẻ con, phải ngoéo tay thì tiểu bảo bối của anh mới chịu tin, nếu không tiểu bảo bối còn muốn viết giấy cam kết, sợ anh sẽ nuốt lời. Nhưng... nhưng tại sao cậu lại biết? Tại sao Liêu Hạ Tâm lại biết chuyện này? Rõ ràng đó là giao ước của anh và Vân Minh, sẽ không để cho người thứ ba biết.

Sắc mặt anh càng lúc càng trở nên khó coi, hai tay siết chặt, trong lòng dâng lên một cảm giác nặng nề.

Anh siết chặt lấy cánh tay cậu, kéo cậu dậy, dồn cậu vào chân tường, bóp cổ cậu: "Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!"

Cậu đã không còn cảm thấy sợ hãi trước con quỷ dữ là anh nữa, cậu vẫn mỉm cười: "Em biết anh sẽ không quên." Cậu vươn tay, hai ngón tay cậu run run chạm vào bờ môi anh sau đó lại đưa lên môi của mình, đây là cách hôn gián tiếp của Vân Minh và cũng chỉ có cậu mới dám làm vậy với anh, cậu nói: "Một cái hôn, một viên kẹo."

Con ngươi anh co lại, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, vừa cảm nhận được.

Dòng kí ức trong anh ùa về, tối ngày hôm đó, khi anh đang bận rộn trong phòng làm việc cậu đã ngồi bên cạnh, câu lấy cổ anh mè nheo.

"Em muốn ăn sôcôla! Khải Quân! Lấy cho em đi!"

"Em tự đi mà lấy."

"Nhưng mà anh để cao quá, em không lấy tới! Lấy cho em đi! Một viên thôi!"


"Anh không lấy cho đâu, em không nghe lời bác sĩ dặn sao? Nếu còn anh kẹo thì răng sẽ lại bị sâu, lại phải nhổ răng? Không phải em than nhổ răng đau còn gì? Em lại muốn mỗi ngày ba bữa đều ăn cháo à?"

Lúc đó cậu đã làm hành động y như bây giờ, lấy hai ngón tay chạm lên môi anh sau đó đặt lên môi mình: "Hôn gián tiếp, một cái hôn, một viên kẹo, anh không được từ chối."

"Lại dùng chiêu này? Anh không mắc lừa đâu. Trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?"

"Không ăn kẹo nữa, anh cho em anh kem."

"Ăn kem? Được, được, được, giờ mình đi mua đi!"

"Không cần, anh có sẵn."

"Hả? Anh mua lúc nào?"

"Nóng nóng, em thích ăn không?"

"Mạc Khải Quân! Anh là đồ lưu manh!" Khi đó cậu đã đỏ mặt, nhanh chóng bỏ chạy khiến anh vui vẻ cười cả tối, không thể nào tập trung làm việc.

Thoát khỏi dòng kí ức, Mạc Khải Quân như hoá thành một kẻ điên, không chút nương tay, quăng mạnh cậu xuống đất.


Vô tình, cậu lại ngã trúng kệ sách cũ, bên trên còn có mấy vật dụng linh tinh như lọ thủy tinh, khi mà kệ sách sắp ngã xuống, cậu đã không hề sợ hãi, còn nhắm mắt chờ đợi kệ sách ngã xuống.

"Rầm!"

Nhưng ngay lúc đó, không hiểu vì cái gì Mạc Khải Quân lại lao đến, chống đỡ kệ sách cho cậu, che chắn cho cậu.

"Khải... Khải Quân!" Cậu không sợ tủ sách đè lên mình nhưng trong khoảnh khắc này cậu lại xém khóc vì lo lắng cho anh, sợ anh sẽ bị thương vì cậu.

Nghe thấy tiếng động, Phó Thái cảm thấy không ổn nên chạy vào, anh ta tặc lưỡi rồi nhanh chống đỡ kệ sách lên.

"Cậu... không sao chứ?"

Mạc Khải Quân không nói lời nào, đôi mắt ẩn nhẫn điều gì đó rồi trầm mặc rời khỏi, cảm giác như... anh đang cảm thấy chênh vênh, không biết vì sao bản thân lại như vậy, tại sao lại cảm thấy do dự, tại sao... lại cứu cậu? Tất cả cứ như hành động trong vô thức, không có cách nào khống chế.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui